Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 584. Trấn an dàn xếp (2)

Chương 584. Trấn an dàn xếp (2)
Giang Thu Thủy lên lầu lại xuống lầu, ánh mắt thường nhìn về phía cửa phòng của Lưu Ngọc. Nhưng cấm chế ở phòng không có dấu hiệu mở ra chút nào, khiến nàng ta ảm đạm thất vọng không thôi.
"Két!"
Mãi tới một lúc sau, cửa phòng mới bất ngờ mở ra.
Lưu Ngọc đi ra, cũng mở cấm chế ra lần nữa.
Hắn vẫn là một thân hắc bào, ánh mắt bình thản, đã thu dọn xong, chuẩn bị trở lại tông môn. Nhưng hắn còn một chuyện cần giao phó.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua cửa phòng của Giang Thu Thủy, phát hiện còn để mở một khe hở nhỏ nên lập tức đẩy cửa mà vào, sau đó tùy tay đóng cửa lại.
Có vẻ như Giang Thu Thủy đang tính toán khoản thu chi của Ngọc Đan Đường, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lưu Ngọc đóng cửa lại.
Nàng như dự cảm đến sắp phát sinh chuyện gì, gương mặt hơi nóng lên, đôi mắt lộ ra chút bối rối, gắng sức trấn định nói:
"Sư huynh có gì giao phó? Sư huynh muốn trở lại tông môn sao?"
Lưu Ngọc không trả lời, chỉ cười tủm tỉm đi tới, ngồi xuống cạnh nữ tử.
Đúng lúc nàng ta định nói thêm gì, hắn chợt vươn tay kéo mạnh, ôm nàng vào lòng.
"A~"
Giang Thu Thủy bật thốt lên một tiếng duyên dáng, đáy mắt ấp ủ chờ mong nào đó, lại vẫn từ chối một chút tượng trưng.
Sau đó đương nhiên là thuận theo tự nhiên ôn tồn thân mật.
… (Một nghìn chữ không thể nói)
Sau khi xong việc, hai người quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế, bắt đầu nói vài chuyện của Ngọc Đan Đường.
Nói một hồi, Giang Thu Thủy như lơ đãng hỏi tới chuyện của Kỷ Như Yên, đáy mắt mang theo chút ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Nụ cười trên mặt Lưu Ngọc chợt tắt, có vẻ lạnh lùng vô tình, lặp lại lời hôm qua một lần.
Hắn cũng trịnh trọng nói cho nàng, hy vọng hai nàng ở chung hòa hảo, Kỷ Như Yên có tác dụng lớn với hắn.
"Vậy Thu Thủy thì sao? Ta tính cái gì?"
Giang Thu Thủy mất mát ra mặt, hơi kích động đứng bật dậy.
Trước mắt, đối với Lưu Ngọc mà nói, công hiệu cải thiện tư chất, tăng tiến tu vi của Thông Ngọc Phượng Tủy thể là không thiếu được. Nếu bỏ lỡ thì không biết khi nào mới có cơ hội gặp một người nữa. Đương nhiên là Kỷ Như Yên có vẻ quan trọng hơn hẳn.
Nhưng đương nhiên không thể nói trắng ra như vậy vào lúc này, lời đã tới bên miệng lại thay đổi quanh co.
"Đương nhiên là sư muội quan trọng hơn một chút, muội…"
Lưu Ngọc kéo Giang Thu Thủy ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, mặt mày không đổi sắc.
Vì chiếu cố cảm tình của nàng, để Ngọc Đan Đường có thể tiếp tục vận hành bình thường, hắn đương nhiên phải ‘lời ngon tiếng ngọt’ trấn an một phen.
Lưu Ngọc có thể hiểu đại khái tâm tư của Giang Thu Thủy, đơn giản là muốn một danh phận, nàng đã cố ý vô tình nói mấy năm nay rồi.
Nhưng trước mắt Lưu Ngọc không thể đồng ý yêu cầu này được, hắn tuyệt đối không muốn có đạo lữ, dù chỉ là trên danh nghĩa. Nếu chỉ là thị thiếp thì hắn cũng không có phản đối gì.
Nhưng không qua được cửa của tông môn.
Thế giới này, địa vị của thị thiếp kém xa so với đạo lữ, thậm chí giữa hảo hữu với nhau còn quen trao đổi thị thiếp để chơi đùa.
Nguyên Dương Tông là môn phái lớn, coi trọng tôn ti cao thấp, lễ pháp sâm nghiêm.
Trúc Cơ nghi trượng thu một đệ tử Luyện Khí làm thị thiếp là không có vấn đề, nhưng môn quy không cho phép một Trúc Cơ nghi trượng trở thành thị thiếp của một Trúc Cơ nghi trượng khác. Cái này liên quan đến danh dự của tông môn.
Nếu nhất thiết muốn bên nhau, chỉ có thể làm đạo lữ.
"Sư muội, ta giao bốn pháp khí cực phẩm này cho ngươi, mau đổi thành Linh Thạch đi."
Sau khi trấn an, Lưu Ngọc lấy bốn kiện pháp khí hình thức bất đồng đặt lên bàn.
Đây đều là pháp khí lấy được từ chỗ Thanh Tùng lão đạo, Vô Trần kiếm cũng nằm trong số đó.
"Vâng, sư huynh."
Giang Thu Thủy liếc mắt một cái, dịu ngoan đáp lời, sau đó thu hồi pháp khí.
Trải qua một phen ôn tồn và trấn an, nàng ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ chính nàng ta mới biết mình có tin lời vừa rồi của Lưu Ngọc hay không.
"Ừ, nếu đã vậy, ta trở lại tông môn đây."
"Có phiền toái hoặc chuyện gì khẩn cấp thì dùng Truyền âm phù liên hệ, hoặc là đến Thải Liên sơn báo cho ta."
Lưu Ngọc nói xong những lời muốn nói, kéo tay ngọc nhẵn mịn của giai nhân ra, đứng dậy đi ra ngoài.
"Sư huynh đi thong thả."
Giang Thu Thủy tự mình đưa đến cửa rồi dừng bước. Vẻ mặt nữ nhi tình trường của nàng ta không thích hợp để người ngoài thấy được.
Nàng ta biết một khi Lưu Ngọc đã quyết định thì rất khó thay đổi, thế nên không hề níu giữ.
Lưu Ngọc phất tay không nói gì, bước dọc cầu thang gỗ xuống phía dưới.
Hắn tìm được phòng của Kỷ Như Yên, dẫn nàng ta ra ngoài. Hai người rời khỏi Ngọc Đan Đường, đi thẳng tới cửa Tây phường thị Kim Tinh.
Ra khỏi phường thị, Lưu Ngọc lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao chở Kỷ Như Yên, hóa thành một đạo ánh sáng đen phóng lên cao, bay về phía Nguyên Dương Tông sơn môn.
Ngự kiếm phi hành tốc độ cao nhất, chỉ hơn hai canh giờ đã có thể loáng thoáng thấy sơn môn từ xa.
Lưu Ngọc dẫn Kỷ Như Yên tới Tống Vụ Điện tại Thanh Tuyền phong đăng ký, thân phận là thị nữ của hắn, sau đó lại khống chế độn quang bay về phía Thải Hà sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận