Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 166. Năm năm (3)

Chương 166. Năm năm (3)
Dùng hơn năm trăm viên Bích Linh đan chuyển đổi thành Linh Thạch thì khoảng chừng cỡ năm ngàn khối. Tiêu hao loại Linh Thạch này đủ để cho gia tộc nhỏ như Phong gia lập tức phá sản.
Cho dù có là gia tộc Trúc Cơ, Kim Đan, thì chắc chắn cũng sẽ không thể đầu nhập nhiều Linh Thạch như vậy nhập từ dòng chính chỉ trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi như vậy, dù sao tộc nhân cũng rất nhiều, khó có thể phục chúng.
Nếu như là tui sĩ tam linh căn bình thường, cách sáu bảy ngày dùng một viên đan dược để tu luyện, muốn ở Luyện Khí hậu kỳ tăng lên một tầng tu vi thì ít nhất phải cần khoảng năm sáu năm.
Đây là ưu thế độc nhất của Lưu Ngọc, một trăm khối Linh Thạch thông qua thúc đẩy của Tiên Phủ, có thể thu hoạch ba mươi lăm phần linh thảo để luyện chế Bích Linh đan.
Mà trải qua một năm luyện tập với cường độ nhiều, thì tỷ lệ luyện chế Bích Linh đan thành công cũng chính thức đạt tới ba thành.
...
Tu tiên không kể tháng năm, khoảng thời gian năm năm chẳng mấy chốc đã trôi qua.
Ngôi đình nhỏ giữa hồ ở đại trạch Thành Nam, Hàn Nguyệt Thành
Lưu Ngọc vẻ mặt lười biếng, nằm nghiêng trên bắp đùi trơn nuột, mềm mại của một nữ nhân. Hắn há miệng nuốt một miếng cam được đưa đến bên miệng, thưởng thức điệu múa uyển chuyển của người đẹp trước mắt.
Năm năm trôi qua, tu vi của hắn từ một năm trước đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, trải qua một năm mài giũa, bây giờ đã cách Luyện Khí viên mãn không xa.
Hắn đã bắt đầu tu luyện "Tôn Thần diệu pháp" ba năm trước, Có lẽ là do thiên phú của bản thân, hoặc có lẽ là công lao của Thanh Hà Linh trà, mà hắn tu luyện tầng thứ nhất của môn công pháp này quả thực có thể dùng thuận buồm xuôi gió để hình dung. Hắn đã có thể thi triển pháp thuật tấn công thần thức đầu tiên "Kinh Thần Thích" một cách thành thạo.
Môn bí thuật "Ẩn Linh thuật" này cũng đã tu luyện tới tầng thứ hai từ hai năm trước, có thể thoải mái hiển lộ tu vi trước mặt người khác, không phải tu sĩ cao một cảnh giới thì không thể nhìn thấu.
Thế nhưng bản thân Lưu Ngọc có tư chất tam linh căn, hơn nữa lại là thân phận Luyện Đan Sư, tốc độ tu luyện như này cũng coi như bình thường, không cần phải giấu diếm làm gì.
Lưu Ngọc đứng dậy rời khỏi đôi chân xinh đẹp mềm mại lành lạnh, hắn nhìn hai cô gái trước mắt mỗi người một vẻ này, hầu hạ hắn vô cùng dịu dàng, ánh mắt ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng như cũ, trở nên lạnh lùng và bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
"Các ngươi đi xuống đi, từ nay về sau không cần quay lại nữa đâu!"
"Lưu mỗ đã căn dặn Sài thành chủ trả lại tự do cho các ngươi, cũng đã chuẩn bị một ít vàng bạc đủ để cho các ngươi không lo cơm áo nửa đời sau."
"Sau này các ngươi hãy tìm một gia đình bình thường mà gả vào, sống thật tốt."
Một chút tài chính vàng bạc và tự do của hai người này đối với Lưu Ngọc mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện nói một câu, dặn dò Sài Văn Chính một tiếng là được.
"Công tử, nhưng mà nô tỳ đã làm không tốt ở đâu sao?"
"Chỉ cần công tử nói ra, nô tỳ nhất định sẽ sửa đổi, chúng tôi vẫn muốn tiếp tục hầu hạ công tử mà!"
Liễu Băng Nhi và Thạch Diễm nghe hắn nói như vậy thì hết sức lo sợ, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin.
Ngày tháng hầu hạ vị tiên sư này chẳng những không lo cơm áo gạo tiền, mà ngay cả quan viên lớn nhỏ trong Hàn Nguyệt Thành cũng khách khí đối với các nàng. Họ vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi tiếp tục như vậy, cho đến lúc này khi nghe hắn nói như vậy thì chỉ cảm giác như trời sập.
Năm năm trôi qua, dáng vẻ của Lưu Ngọc vẫn là thanh niên hai mươi tuổi, giống như năm tháng không hề để lại dấu vết trên người hắn.
Còn hai nàng lại có sự thay đổi khá lớn, nhan sắc có chút suy nhược, vòng eo trở nên đẫy đà, khóe mắt cũng có thêm một vài đường nếp nhăn khó tránh được.
Liễu Băng Nhi và Thạch Diễm quỳ trên đất, trên gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, bọn họ điềm đạm đáng thương, nói một vài lời cố gắng cứu vãn.
"Lui ra!"
Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không vì thế mà mềm lòng, trong lời nói đều là sự lạnh lùng bạc tình.
Góc độ đối đãi với sự vật của người tu tiên và người bình thường khác nhau một trời một vực. Cả một đời của người bình thường đơn giản chỉ là vinh hoa phú quý, tình cảm đằm thắm và củi gạo dầu muối, còn khát khao của người tu tiên chính là con đường trường sinh, quy tắc chân lý, hai bên vốn không nên có quá nhiều liên quan đến nhau.
Sự uy nghiêm của Lưu Ngọc tiên sư sớm đã đi sâu vào lòng người, mặc dù hai nàng không nỡ nhưng không dám làm trái mệnh lệnh, chỉ đành lấy áo choàng đặt ở một bên đi ra ngoài, đi được vài bước thì quay đầu lại.
Áo choàng kia sớm đã không còn là cái áo choàng của năm đó, mà thay vào đó là một cái mới làm.
Mức sống, điều kiện y tế của con người bình thường trên thế giới này vô cùng kém, không khác gì lắm so với kiếp trước của Lưu Ngọc. Người bình thường sống đến sáu mươi tuổi đã coi như sống lâu, đời người của hai người phụ nữ này đã đi hết một nửa, mà sự nghiệp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lưu Ngọc một thân bạch y, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cẩn thận suy nghĩ tình thế trước mắt của Tu Tiên Giới Sở quốc.
so với tu sĩ song linh căn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận