Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 739. Tỏa Linh chú(2)

Chương 739. Tỏa Linh chú(2)
Trải qua một lời này, Tiêu Sùng nhất thời rơi vào trầm mặc, ánh mắt y lóe lên, dường như đang đưa ra một lựa chọn khó khăn.
Lưu Ngọc lẳng lặng chờ đợi, rộng lượng cho hai người bọn họ thời gian suy nghĩ.
“Tại hạ lựa chọn bỏ gian tà theo chính nghĩa!”
Thân là tán tu, bảo toàn tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất, Tiêu Sùng không do dự bao lâu, rất nhanh đã trầm giọng nói.
Nếu như không thuận theo ý tứ của những người trước mắt, chỉ sợ một lúc nữa sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này, so sánh với sự thanh toán sau của tứ tông, trước mắt bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Về phần tương lai như thế nào, vậy tương lai rồi hãy nói sau.
“Tốt, Tiêu đạo hữu, ngươi lựa chọn chính xác, sau này tất nhiên sẽ không phải vì vậy mà hối hận.”
Lưu Ngọc lộ ra một nụ cười, khen ngợi.
“Tại hạ cũng là người của Liên minh chín nước, đương nhiên không thể phản bội Liên minh, sau này tại hạ phải nghe theo điều phái của Lưu đạo hữu rồi, còn muốn xin đạo hữu chiếu cố nhiều hơn mới đúng!”
Tiêu Sùng có thể từ trong đông đảo tán tu trổ hết tài năng, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều nấy đương nhiên là không kém, rất nhanh đã thay đổi tâm tính, nghiễm nhiên đã dùng lập trường “người một nhà” nói chuyện.
“Đâu có, đâu có.”
“Bước tiếp theo bọn ta muốn diệt trừ Bạch gia, đây chính là thời điểm đạo hữu cho thấy quyết tâm.”
“Huyết tẩy Bạch gia, cũng là một cách để thể hiện quyết tâm của đạo hữu.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lời nói nói ra đã chuyển đề tài cuộc nói chuyện, để lộ ra một tin tức nặng ký.
“Cái gì? Bạch gia?”
Nụ cười của Tiêu Sùng cứng đờ.
Bạch gia chẳng những có thực lực cường đại, mà còn có mối liên hệ chặt chẽ với Bạch Vân Quan, nếu như thật sự tiêu diệt Bạch gia, vậy thì sẽ chẳng khác nào công khai phản loạn cả.
Đứng ở phía đối lập với tứ tông Yến quốc, không hề có một đường lui.
“Tất nhiên là như thế, tất nhiên là như thế.”
Trong lòng Tiêu Sùng hung ác, cười nịnh bằng lòng.
Lưu Ngọc thấy vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó hắn híp hai mắt, nhìn về phía Độc Cô Vấn Kiếm ở một bên:
“Độc Cô đạo hữu? Ngươi suy nghĩ như thế nào?”
Tuy rằng ngoài mặt Độc Cô Vấn Kiếm vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm gã đã rơi vào vòng đấu tranh thống khổ.
“Tính mệnh.”
“Đạo nghĩa.”
“Tín niệm.”
Giữa ba thứ này, gã nhiều lần giãy giụa, bắt đầu nảy sinh suy nghĩ “tham sống sợ chết” trong đầu.
Nhưng cuối cùng Độc Cô Vấn Kiếm phát hiện, gã vẫn không cách nào từ bỏ tín niệm và đạo nghĩa mà bản thân gã luôn kiên trì.
Thấy vậy, sắc mặt Lưu Ngọc ngay lập tức lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
“Vậy thì đừng trách Lưu mỗ là người lòng dạ độc ác!”
Dứt lời, Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy tràn đầy Linh quang, mang theo uy thế cường đại tiếp cận đến phía trước.
Ba người Nhan Khai đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dường như là cùng một lúc, cũng xuất ra pháp khí của mình.
“Thình thịch.”
“Tí tách.”
Hoàn toàn không có ngoài ý muốn, cuối cùng Độc Cô Vấn Kiếm trở thành nhiên liệu cho Ma Hỏa.
Người này từ trong tán tu trổ hết tài năng, đạt được những thành tựu không hề tầm thường trên con đường Kiếm tu, thực lực thậm chí còn vượt qua không ít những tu sĩ tông môn đồng cấp.
Nhưng so với Lưu Ngọc đã trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ tư, thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Huống chi ba người Nhan Khai cũng đồng thời xuất thủ, cho nên dù ngoan cố chống cự đến cuối cùng, ngay cả đến năm hơi thở cũng không thể kiên trì nổi.
“Ực.”
Tiêu Sùng chứng kiến toàn bộ quá trình, kìm lòng không được mà nuốt nước miếng.
Lúc này một trận lạnh lẽo truyền đến, y mới phát hiện mồ hôi sau lưng đã làm ướt đẫm y phục.
Ngay sau đó, trong lòng y sinh ra một cảm giác may mắn, may mắn bản thân đã đưa ra lựa chọn chính xác.

Thần thức Lưu Ngọc đảo qua, thấy rõ đồ đạc trong túi trữ vật của Độc Cô Vấn Kiếm, hắn tiện tay ném cho Nhan Khai, để cho ba người tự phân chia, khiến cho ba người trở nên kích động một trận.
So sánh với thân gia của Bạch Liên Hoa, thân gia của Độc Cô Vấn Kiếm còn kém xa.
Bản thân ăn thịt, dù sao cũng phải cho tùy tùng uống chút canh, như vậy bọn họ mới có thể tận tâm tận lực làm việc cho mình.
Làm xong những thứ này, Lưu Ngọc chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tiêu Sùng đang đứng trên pháp khí, cười nói:
“Để tránh xuất hiện tình huống mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, Lưu mỗ cần phải bố trí “Tỏa Linh chú” trong cơ thể đạo hữu, đợi đến lúc Tiêu đạo hữu cho thấy lập trường quyết tâm thì sẽ giải trừ.”
“Không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?”
“Đây là quy củ từ trước đến nay, Tiêu đạo hữu hẳn là sẽ không có ý kiến chứ?”
Nếu không thiết lập cấm chế, làm sao có thể yên tâm mà sử dụng?
Nếu như không chú ý một cái, rất có thể tên Tiêu Sùng này sẽ chạy trốn, vậy coi như là phí công.
Vì vậy hắn thuận tay tạo ra một “quy củ”, chính là vì để thuận tiện cho việc khống chế người này.
Như vậy mới có thể yên tâm sử dụng, cũng vì chuyện đặt luật lệ để thu nạp những người tiếp theo sau này.
Dưới uy lực của việc chém giết Độc Cô Vấn Kiếm, miễn là còn muốn được bình an vô sự thì Lưu Ngọc tin tưởng đối phương sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Đương nhiên hắn sẽ không ngây thơ cho rằng, dùng “ân đức” hay “nhân nghĩa”, là có thể cảm hóa được những tu sĩ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận