Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 425. Thủ đoạn quỷ dị

Chương 425. Thủ đoạn quỷ dị
Trong số các tu sĩ Hợp Hoan Môn có mặt, Mã Kim Liên và Mã Kim Hoa có thực lực mạnh nhất và tu vi cao nhất, mà trong hai người này luôn là Mã Kim Liên chiếm ưu thế, cho nên khi nữ nhân này ra lệnh thì không có tu sĩ nào dám vi phạm.
Dứt lời, không đợi phía sau tiếp viện, mười đạo ánh sáng đã phóng lên cao.
Trong đó ánh sáng màu hồng và ánh sáng màu vàng như hình với bóng, tốc độ vượt xa các tu sĩ khác, mục tiêu rõ ràng là Lâm Tính sư tỷ.
Trong lúc phi hành, Lưu Ngọc luôn chú ý tình huống phía sau, nhìn thấy hai người này không truy kích hắn, lúc này hắn mới thật sự yên tâm.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường.
Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu, bản thân hắn chung quy cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, khả năng bị nhân vật như Hợp Hoan Lục Tử trực tiếp để mắt tới là quá nhỏ.
Sự tiến triển của tình hình cũng không nằm ngoài dự tính của Lưu Ngọc.
Phía sau chỉ có một đạo ánh sáng màu đỏ đuổi theo không rời, chính là hắc y lão giả vừa rồi mới giao chiến.
Có lẽ là vừa rồi chiếm thế thượng phong đã khiến cho lão có lòng tin, tự cho là đã nhìn thấu hư thực có thể bắt bí Lưu Ngọc, cho nên lão mới đuổi theo không rời.
Mấy năm nay hắc y lão giả nhịn ăn nhịn tiêu tu luyện, vậy mà cũng chỉ mua được ba kiện pháp khí cực phẩm.
Mà mắt thấy tu vi và thực lực của đối phương đều không bằng mình, lại liên tục xuất ra bốn kiện pháp khí cực phẩm, làm sao lão không đố kỵ với điều này cho được?
Đặc biệt là món pháp khí phòng ngự kia, càng khiến cho lão đỏ mắt không thôi.
Cho nên mắt thấy Lưu Ngọc thi triển bí thuật, tốc độ phi hành không hề thua lão, nhưng hắc y lão giả vẫn cắn răng chịu đựng đuổi theo ở phía sau, không muốn dễ dàng từ bỏ.
Cứ như vậy, tu sĩ Nguyên Dương Tông chạy tán loạn, tu sĩ Hợp Hoan Môn cũng chia nhau truy sát.
Mặc dù phân tán, nhưng tu sĩ Hợp Hoan Môn không hề lo lắng về vấn đề an toàn, bởi vì bọn họ đã đưa tin đến tất cả các cứ điểm phụ cận, chỉ cần quấn lấy tu sĩ Nguyên Dương Tông một lúc thì lập tức sẽ có đồng môn đến.
Trong lúc đó, biên giới Thanh châu và Kính châu là một mảnh bình nguyên rộng lớn với phạm vi ba ngàn dặm, được gọi là đại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ.
Địa khu Khắc Mễ Nhĩ có tài nguyên tu tiên vô cùng phong phú, lại ở biên giới hai châu, trên lý thuyết thì khu vực này không thuộc quyền sở hữu của bất kỳ châu nào.
Nhưng Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn đều muốn lấy khu vực này làm của riêng, xích mích giữa hai môn phái phần lớn đều vì vậy mà thành lập, quan hệ theo thời gian tự nhiên trở nên cực kỳ ác liệt.
Trong một ước định bằng miệng bất thành văn, song phương lấy rừng rậm Hàn Vụ ở trung tâm của khu vực Khắc Mễ Nhĩ làm phân giới, chia mảnh bình nguyên rộng lớn này thành hai, mỗi bên nắm giữ một mảnh khu.
Nhưng thứ này cuối cùng chỉ là một ước định bằng miệng, song phương đều đã vượt qua rừng rậm Hàn Vụ, để thật sự chiếm được nhiều khu vực hơn.
Xung quanh tất cả các điểm tài nguyên trên bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ đều là ngươi tranh ta đoạt, người nào chiếm được thì chính là của người đó.
Hiện nay phạm vi kiểm soát của hai môn phái không khác nhau quá nhiều, Nguyên Dương Tông kiểm soát phạm vi một ngàn sáu trăm dặm về phía Nam Khắc Mễ Nhĩ, Hợp Hoan Môn kiểm soát phạm vi một ngàn bốn trăm dặm về phía Bắc Khắc Mễ Nhĩ.
Không giống như châu, phàm nhân sinh hoạt ở Khắc Mễ Nhĩ rất ít, cho nên hai môn phái không kiểm soát quá chặt chẽ, bình thường không có quá nhiều tu sĩ đóng quân ở đây.
Nhiệm vụ đề phòng môn phái đối phương chủ yếu vẫn là dựa vào hai tòa thành trì biên giới, mà nhiệm vụ của tu sĩ đóng quân chủ yếu vẫn là bảo vệ điểm tài nguyên, và đóng một vai trò cảnh báo trước nhất định.
Đối với tu sĩ của môn phái đối phương xuất hiện trong phạm vi, chỉ cần không đến công kích điểm tài nguyên, thì bọn sẽ sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng lúc này thì khác, là thời kỳ chiến tranh, Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn đã chính thức trở thành kẻ địch, một khi tu sĩ của môn phái địch xuất hiện trong phạm vi do mình kiểm soát, vậy thì phải lập tức tập hợp mà đánh.
Cho nên bây giờ Nguyên Dương Tông gặp phải nguy cơ, chẳng những là bị người phía sau truy kích, mà còn có khả năng những tu sĩ từ các điểm tài nguyên đến vây công.
Chính bởi vì suy nghĩ đến phương diện này, cho nên Lưu Ngọc đã không đi thẳng về phía Nam, mà là phi hành về phía Tây Nam.
Không biết là vì nguyên nhân gì, càng gần trung tâm của bình nguyên, tài nguyên tu tiên chất lượng cao càng nhiều, mà sát biên giới bình nguyên, thì đều là tài nguyên có giá trị khá thấp, cho nên hai đại tông môn đều chỉ phái một ít đệ tử Luyện Khí kỳ trông coi.
Lưu Ngọc tính toán áp sát biên giới bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ, lượn một vòng quanh khu vực do Nguyên Dương Tông nắm trong tay, như vậy cơ hội đụng phải tu sĩ Hợp Hoan Môn sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Cứ như vậy tuy rằng lộ trình xa hơn bình thường.
Nhưng thắng ở chỗ an toàn.
Có điều trước đó, hắn phải giải quyết lão già này trước!
Hai mắt Lưu Ngọc híp lại, chăm chú nhìn ánh sáng màu đỏ đi theo phía sau, trong lòng hiện lên sát ý.
Không biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, khi hắn chuyển hướng sang biên giới Tây Nam, Tạ Tuấn Kiệt cũng vừa vặn chuyển hướng.
Hơn nữa tốc độ của hắn ta vượt xa Lưu Ngọc bây giờ, sau đó đã bay về phía trước.
Rõ ràng hắn ta chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng tốc độ phi hành lại nhanh hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường một đường, chắc hẳn là hắn ta đã thi triển bí thuật gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận