Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1102. Linh quả tới tay (3)



Chương 1102. Linh quả tới tay (3)




Hắn một mặt tham gia trận đấu pháp như có như không, một mặt thông qua liên hệ khế ước chủ tớ, từ xa chỉ huy Tiểu Thanh hái Linh dược, tìm kiếm Tam Nguyên quả, mục tiêu của hắn trong chuyến đi này.
Hai mươi lăm năm qua đi, dưới sự cung ứng của Linh dược Linh đan như Long Huyết quả, Tụ Linh đan, rốt cuộc Tiểu Thanh cũng đã đột phá lên nhị giai thượng phẩm, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Đồng thời huyết mạch của nó cũng tiến một bước đến lúc thức tỉnh, màu sắc da cũng ngày càng "xanh" hơn, khác biệt hoàn toàn so với Âm Minh Linh Xà bình thường.
Cảnh giới nhị giai thượng phẩm phối hợp với huyết mạch phi phàm từ khi sinh ra đã khiến Tiểu Thanh có Linh trí, hơn nữa nó có thể thu liễm yêu khí của bản thân một cách tự nhiên, còn có thể rời khỏi hắn để chấp hành một vài nhiệm vụ phức tạp.
Trước khi đi chuyến này, hắn đã miêu tả hình dáng của Tam Nguyên quả cho nó biết, chỉ cần bên trong Linh dược viên này có thì không sợ tiểu tử kia không tìm thấy.
"Uỳnh uỳnh uỳnh."
Khi bảy người Thánh Hỏa Giáo vào vị trí của mình liền phát động một thế tiến công quyết liệt, khiến cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã lập tức tiến vào hồi gay cấn.
Nhưng bốn người Thiên Nhất Tông cũng không phải là đèn cạn dầu, dưới sự chỉ huy của Nhậm Hồng Nhan, bọn họ bình tĩnh và ổn định, rất ít khi lộ ra sơ hở, phòng thủ thì vô cùng kín kẽ.
Thậm chí, khi bọn họ nắm lấy được cơ hội thì còn có thể triển khai thế phản công mãnh liệt, khiến đám người Đường Thiên Bảo sợ ném chuột vỡ đồ.
"Ầm ầm."
Trong trận giao phong kịch liệt, nửa khắc thời gian qua đi rất nhanh.
Bốn người Thiên Nhất Tông vẫn không lộ ra bất kỳ sơ hở lớn nào.
Món pháp khí cổ cầm màu đỏ thẫm của Nhậm Hồng Nhan chẳng những nâng cao tần suất công kích, mà uy năng nó cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ dựa vào một món Linh khí mà đã kéo hơn phân nửa tinh lực của đám người Đường Thiên Bảo và Dương thúc, chống đỡ toàn bộ cuộc chiến.
Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như lượng pháp lực không bị tiêu hao nhiều.
Một trận công kích vô ích không có kết quả, giáo chúng Thánh Hỏa Giáo rõ ràng đều tỏ ra vô cùng lo lắng.
Kẻ xâm nhập vào bí cảnh đã có nhóm đầu tiên, rồi nhóm thứ hai, cho nên sao không thể không có nhóm thứ ba chứ?
Thân là chủ nhân của bí cảnh, một khi đụng độ nhóm người xâm nhập, khả năng bị liên hợp lại tấn công là vô cùng lớn.
Huống hồ, nhóm người đầu tiên xông vào còn là tu sĩ Thiên Ma Tông, mà tên tu sĩ Vô Mi kia còn chưa có tin tức!
Chính vì phải cân nhắc đủ loại nhân tố, nhóm người của Thánh Hỏa Giáo mới cấp thiếp muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu pháp.
Chẳng qua sau một hồi tiến công kịch liệt vô ích và không có kết quả, cuối cùng nó vẫn tạo ra một ít tác dụng, bên Thánh Hỏa Giáo đang miễn cưỡng nắm giữ quyền chủ động.
Tuy là tu sĩ mà Thiên Nhất Tông phái ra đều là tinh anh của tông môn, nhưng giáo chúng Thánh Hỏa Giáo tiến vào đây sao có thể không phải là tinh anh được chứ?
Cho dù giữa tinh anh với tinh anh cũng có chênh lệch, nhưng về số lượng thì bọn họ chiếm ưu thế, đủ san bằng sự chênh lệch này, thậm chí là còn thừa.
"Đêm dài lắm mộng, không nên nương tay."
Biểu tình Đường Thiên Bảo ngưng trọng, truyền âm nói với sáu người.
Sau đó hắn ta không hề tiết kiệm pháp lực, liên tục chém ra hơn mười đạo kiếm khí hình cung, rồi lại khống chế Linh khí phi kiếm màu vàng đất biến lớn, hung hăng chém về phía Nhậm Hồng Nhan.
Hai Trúc Cơ đỉnh phong đối chiến một người, thế mà lại không chiếm được chút tiện nghi nào, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Rõ!"
Thánh Tử ra lệnh, mấy người Thánh Hỏa Giáo cũng không giữ sức nữa, mà dùng toàn lực ra tay, dù tiêu hao vật phẩm cũng không e ngại nữa.
"Rầm!"
Trên đỉnh Thánh Hỏa phong vang lên tiếng nổ thật lớn.
Sau khi Đường Thiên Bảo ra lệnh, Nhậm Hồng Nhan lập tức cảm giác áp lực đã tăng lên rất nhiều, cho nên tốc độ trên tay nàng ta không khỏi tăng nhanh hơn.
"Leng keng, tinh tinh."
Tiếng đàn thanh thúy vang lên vừa nhanh vừa gấp, kiếm kích đao thương được ngưng tụ thành cũng càng thêm rắn chắc.
Không chỉ một mình nàng ta, áp lực của ba người Thiên Nhất Tông khác đồng thời cũng tăng gấp đối.
Nữ giáo chúng Tử Sam cùng tổ với Lưu Ngọc gần như là dốc toàn lực để phát ra đòn công kích mạnh mẽ nhất, khiến hắn cũng phải liếc mắt nhìn.
"Ầm."
Kiếm ảnh hiện lên, khiến cho tường bụi gai trước mặt vỡ thành từng mảnh.
Nếu đã quyết định tạm thời không trở mặt, vậy thì đối với những lời Đường Thiên Bảo nói, dĩ nhiên hắn không thể không nghe theo.
Hơn nữa trận đấu pháp đã qua một khoảng thời gian, cục diện lại có sự khác biệt so với vừa rồi, cho nên hắn cũng không tiện tiếp tục việc đánh như cho có nữa.
Dưới sự yểm hộ của Tử Sam, hắn đành phải chậm rãi đánh về phía trước.
"Hửm?"
Thông qua khế ước chủ tớ, Lưu Ngọc nhận được tin tức Tiểu Thanh truyền tới, hắn lập tức sững sờ, sau đó trên mặt là vẻ vui mừng không thôi.
Tam Nguyên quả tới tay!
Hít sâu một hơi, sau đó tỉnh táo lại, hắn hạ lệnh Tiểu Thanh hái thêm vài cọng Linh dược quý giá rồi hãy thu tay, cố gắng không để lại chút vết tích nào.
Thấy tốt thì lấy!
Người bơi quá giỏi cũng dễ chìm, mà người tham quá cũng thường không có kết cục tốt.
Nếu đã cảm thấy chuyến đi vào bí cảnh này có chỗ không ổn, vậy thì Lưu Ngọc quyết định thấy tốt thì lấy, dù sao mục đích của hắn cũng đã hoàn thành, những thứ khác chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hắn có Tiên Phủ, tài nguyên bình thường không thiếu, cho nên hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Như vậy, trận đấu pháp này đã đến lúc kết thúc rồi."
"Cứ để mình đánh vỡ cái thế cân bằng này đi!”
Khóe miệng Lưu Ngọc khẽ nhếch lên, lóe lên ý nghĩ này, sau đó hắn lập tức có hành động.
Dưới sự yểm hộ của Tử Sam, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi, những bụi gai sinh trưởng ven đường đều đã bị bạo lực phá hủy.
"Grào!"
Thấy đối phương không ngừng tiến tới chỗ mình, nữ tu dịu dàng hơi kinh hoàng, lập tức phái Linh thú báo tuyết ra ngăn cản. Hết chương 1102.



Bạn cần đăng nhập để bình luận