Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1230. Đột phá! (4)



Chương 1230. Đột phá! (4)




"Trần gia Trần Tử Uy Trần sư thúc đến!"
"Kính dâng một gốc Linh dược năm trăm năm, chúc mừng Thanh Dương trưởng lão đã đại thành Kim Đan!"
Khắp nơi trên đỉnh Thanh Dương phong vô cùng náo nhiệt, tiếp đủ lễ vật chúc mừng từ lai khách đến thăm, vận dụng từng hồi pháp thuật để lớn tiếng hát mừng.
Âm thanh vang dội, lập tức truyền khắp nơi.
Trong nháy mắt, có rất nhiều ánh mắt khác nhau nhìn về phía vị tu sĩ tên Trần Tử Uy này.
Linh dược năm trăm năm, rất có thể làm chủ dược luyện chế đan dược tam giai, lần ra tay này đúng là không tầm thường.
Lời nói vừa rơi xuống, một nam tử trẻ tuổi diện mạo hiên ngang, mày kiếm sắc bén, tu vi ở Trúc Cơ đỉnh phong lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Thì ra là Trần sư huynh đường sá xa xôi đến đây, mau mau mời vào!"
Vẻ mặt Nhan Khai tươi cười, lập tức nghênh đón, thuần thục nói vài lời khách sáo, rồi lập tức mời lai khách đến an vị trong hội trường.
Hôm nay gã mặc một thân hoa phục viền vàng nền lam, trên mặt tươi cười rạng rỡ, dùng một loại thái độ hiền lành như gió xuân mà tiếp đãi từng lai khách tới thăm.
Lúc này Lưu Ngọc là Kim Đan chân nhân, là nhân vật chính của lần đại điển này, trưởng lão dĩ nhiên là phải có "cái giá" của trưởng lão.
Nếu như hắn đích thân ra nghênh đón những lai khách với tu vi quá thấp đến thì sẽ không thích hợp.
Mà hai nữ tử như Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên theo lời đã nói thiếp thất của hắn, thì hai nàng ta xuất đầu lộ diện dường như cũng không tốt lắm, huống hồ tu vi của hai nàng ta cũng quá thấp.
Lưu Ngọc càng nghĩ, càng cảm thấy Nhan Khai tương đối thích hợp.
Tu vi của gã đã gần đến Trúc Cơ đỉnh phong, lại quen biết với hắn đã lâu, làm người khéo đưa đẩy, để gã làm người chủ trì thay mặt hắn đi nghênh đón sẽ không thành vấn đề.
"Thiệu Nguyên Chính Hậu sư thúc đến!"
"Cung kính dâng lên một khối tài liệu luyện chế Pháp Bảo "Thâm Hải hàn thiết", chúc mừng Thanh Dương trưởng lão đại thành Kim Đan!"
Nghe thấy vị khách đến tiếp theo, Nhan Khai lập tức xin lỗi đồng môn đang cười nói trò chuyện với gã, vội vàng đi ra nghênh đón.
Thiệu gia, một trong những gia tộc Trúc Cơ hàng đầu của tông môn, không thể tiếp đón tùy tiện được.
Có điều dù là như thế, Nhan Khai cũng không hề luống cuống, dù sao trước nay không giống nhau.
Có thể đảm nhiệm nhiệm vụ người chủ trì cho đại điển Kim Đan, không thể nghi ngờ là gã đã nhận được sự tín nhiệm của Thanh Dương sư thúc, coi như là có chỗ dựa trong tông môn, cho nên khi gã đối mặt với bất cứ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng không cần chột dạ.
Lúc này, đã là bảy ngày sau.
Đại điển Kim Đan của Lưu Ngọc đang được tiến hành đâu vào đấy, trên đỉnh Thanh Dương phong đã là một nơi vô cùng náo nhiệt.
Tu vi của những vị khách đến thăm ở Linh sơn đa phần đều từ Trúc Cơ kỳ trở lên, Luyện Khí kỳ chiếm số lượng cực ít.
Dùng những lời như "Nói cười có bậc cao thanh/Tới lui không bóng những anh tục phàm" để hình dung cũng không quá.
Chẳng qua cũng không phải nói là đệ tử Luyện Khí kỳ không thể tới tham gia, chỉ là phần lớn đệ tử Luyện Khí kỳ sẽ được sắp xếp dưới chân núi, không có tư cách đi lên đỉnh Linh sơn.
Trừ phi dùng lễ vật có giá trị không thấp, hoặc là có bối cảnh thân phận đặc biệt, hoặc là được trưởng bối dẫn lên thì mới có tư cách leo lên Linh sơn.
"Tình tang tang."
Tiếng nhạc du dương vang lên, càng tô đậm bầu không khí ở hiện trường.
Nhóm lai khách trò chuyện với nhau, có vài người còn thừa dịp này mà kết giao với những đồng môn khác.
Nhan Khai cũng vui vẻ, khi có thể trở thành người của Kim Đan trưởng lão, tất thảy đồng môn sẽ coi trọng thêm vài phần, dĩ nhiên chỗ tốt của gã cũng sẽ không ít.
"Lãnh Nguyệt Tâm, Lãnh sư thúc đến!"
"Cung kính dâng lên ba trăm Linh Thạch, chúc mừng Thanh Dương trưởng lão đại thành Kim Đan!"
Không lâu sau lại có tu sĩ mới đến, âm thanh nghênh đón khách đúng giờ vang lên.
Chẳng qua đối với phần lễ vật này, nhóm khách tới lại không bao nhiêu phản ứng.
Mặc dù ba trăm Linh Thạch đúng là có thể mua được một món pháp khí thượng phẩm, nhưng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, cũng chẳng là gì.
Nhan Khai quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng Lãnh Nguyệt Tâm, đầu tóc dài màu đỏ như máu kia vô cùng dễ nhìn thấy.
Không giống với những lai khách khác, Lãnh Nguyệt Tâm có vẻ như không ăn khớp với nơi này, cho nên không có tu sĩ nào chủ động đến bắt chuyện với nàng ta.
Chẳng qua nàng ta như là đã sớm tập thành thói quen, tự mình đi tới một góc hẻo lánh tầm thường mà đứng.
"Lãnh Nguyệt Tâm tu luyện ma công, ở trong tông môn chịu sự xa lánh, trải qua cũng không tốt."
"Có điều đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà hạ lễ chỉ có ba trăm Linh Thạch, đúng là quá khó coi rồi."
Không suy nghĩ nhiều, Nhan Khai vẫn lập tức nghênh đón, tới nói vài câu khách sáo xong thì an bài nàng ta đến một vị trí thích hợp.
Dù sao, người đến đều là khách.
Gã thân là người chủ trì, dĩ nhiên không thể thờ ơ, nói không chừng tất cả vẫn luôn nằm trong sự chú ý của Thanh Dương sư thúc, gã cần phải biểu hiện tốt một chút.
Hơn nữa hai người đã sớm quen biết nhau, lúc này dĩ nhiên không thể giả bộ như không quen biết.
Thấy Nhan Khai đi tới, Lãnh Nguyệt Tâm trưng ra một nụ cười cứng ngắc, nhưng dù nhìn thế nào thì vẫn cảm thấy thấy rất rõ là nàng ta hoàn toàn không ăn khớp với hiện trường đại điển.

Lúc này Lưu Ngọc còn đang luận đạo với vị sư tôn hời trong động phủ, thỉnh giáo một vài vấn đề tu luyện ở cảnh giới Kim Đan.
Nhưng thần thức cường đại đã sớm chú ý hết những biểu hiện của Nhan Khai vào trong mắt.
Chẳng qua đối với Lãnh Nguyệt Tâm, đối mặt tu sĩ kề vai chiến đầu cùng nhau ngày xưa này, lúc này nàng ta lại không có cảm giác gì mấy.
Theo hiện tại hắn thấy, tu vi của nàng ta có thể nói là tạm được, mà thực lực cũng chỉ khá, nhưng cũng không có cái gì khiến người ta kinh diễm.
Chỉ là một quân cờ dưới tay hắn mà thôi.
"Sư tôn, liên quan tới những chỗ cần phát triển khi ở Kim Đan, ta còn vài chỗ không hiểu."
Lưu Ngọc rót Linh trà cho sư tôn hời, thỉnh giáo vài vấn đề trong việc tu luyện.
Mặc dù chỉ cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, nhưng đối phương lại ở Kim Đan trung kỳ nhiều năm, chỉ điểm để hắn tấn thăng thì không thành vấn đề.
Lúc này đại điển vẫn còn chưa tới lúc bắt đầu, người đến phần lớn đều là vài tu sĩ Trúc Cơ, cho nên mặc dù Thanh Dương phong vô cùng náo nhiệt nhưng Lưu Ngọc vẫn tương đối nhàn nhã. Hết chương 1230.



Bạn cần đăng nhập để bình luận