Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 648. Sư đồ trò chuyện trong đêm

Chương 648. Sư đồ trò chuyện trong đêm
Nhưng đến lúc thật sự cần phải có, thời điểm lợi ích đủ lớn, tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải không phải trở thành vật hy sinh.
Có đôi khi tông môn có sự ôn hòa, nhưng cũng có những lúc, tông môn cũng là nơi không thể cho phép một chút dịu dàng nào.
Đây chính là sự phức tạp của tông môn.
Đây là là thế giới tu tiên phức tạp mà chân thực.
Trường Phong chân nhân nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, trước hết là gọi Linh hạm từ bên trong ra tới, xem dáng vẻ như muốn nghỉ ngơi một phen.
Chín vị Kim Đan trưởng lão khác, lúc này cũng đã tiến vào Linh hạm từ sớm.
"Vâng, đệ tử hiểu rõ!"
Phía sau lão, chúng đệ tử xoay người hành lễ, truyền tới tiếng đáp lại không chỉnh tề lắm.
Đợi sau khi Trường Phong chân nhân tiến vào Linh hạm, có vài đệ tử đi theo cũng vào bên trong Linh hạm nghỉ ngơi, mà một số ít đệ tử khác thì vẫn đứng yên ở bên trong Linh hạm quan sát cảnh sắc ven đường.
Lưu Ngọc chính là một trong những tu sĩ ấy.
Tu sĩ Trúc Cơ vô cùng dồi dào tinh lực, dưới tình huống bình thường, một tháng không ngủ không nghỉ cũng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi.
Mấy ngày trước hắn đã ngủ một lần, cảm giác thật tốt, cho nên hiện tại tinh lực vô cùng dồi dào, vốn không cần phải nghỉ ngơi.
Nên dự định đứng trên boong tàu nhìn ngắm cảnh sắc ven đường, ý đồ ghi lại từng chỗ một cho thật rõ ràng, để làm tham khảo cho các chuyến đi du ngoạn bên ngoài sau này của mình.
Lưu Ngọc tự nhiên không thể nào cứ đợi mãi ở trong tôn môn, nói không chừng có tài nguyên quý giá gì còn phải tự mình đi tìm.
Hơn nữa dù sao hắn cũng phải nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Đương nhiên, trước mắt còn chưa có quyết định kia.
Lúc này đã là giờ Hợi, bóng đêm hoàn toàn bao phủ trên bầu trời và mặt đất, bầu trời phía xa xa hiện lên cái bóng của từng ngôi sao.
Từng trận mát mẻ, ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi lên người tu sĩ trên boong tàu.
Bên cạnh boong tàu Thương Ngô Hạm, Lưu Ngọc hơi nhíu mày, cảnh tượng bên dưới không nhìn rõ lắm.
Bóng đêm càng thêm dày đặc, tuy nói thị lực của tu tiên giả vượt xa phàm nhân, nhưng cuối cùng vẫn chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh.
Thêm nữa, hiện tại ở trên bầu trời cực cao, với tốc độ bay cực nhanh, cảnh tượng phía dưới càng bao trùm chỉ toàn bóng đen.
Giang Thu Thủy, Thôi Lượng, Nhan Khai đã tiến vào bên trong Linh hạm nghỉ ngơi, Lưu Ngọc đứng yên một hồi, cũng theo đó tiến vào Linh hạm, vẫn là gian phòng trước kia.
Ngồi ở trên đầu giường, hắn cúi đầu rơi vào suy tư.
"Sư tôn Lý Trường Không hời kia cũng tham gia vào hành động lần này, có thể từ chỗ của lão hiểu rõ chút tin tức cụ thể không?"
"Thuận tiện nhìn xem có thể có chút tiện nghi nào không."
"Mặc kệ có dùng được hay không, dù sao thử một chút luôn đúng."
Lưu Ngọc nghĩ như vậy, ngay lập tức biến dự định thành hành động.
Nước đã đến chân, nên quan hệ thì phải quan hệ, mặc kệ có dùng được hay không.
Huống chi là cùng hành động với sư tôn, về tình về lý cũng đều nên bái phỏng một phen, nếu không thì chính là không lễ phép, nói không chừng sẽ rơi vào ấn tượng bất kính với sư tôn.
"Có điều hai tay trống trơn tiến đến cũng không tốt lắm."
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lưu Ngọc đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, sờ túi trữ vật lấy ra Linh trà Thanh Hồ Long Tỉnh quý giá, cùng với nước Linh tuyền bên trong Tiên Phủ, bắt đầu phao trà.
Mặc dù hắn đã dưỡng thành thói quen uống Linh trà, nhưng cũng không cố ý để sưu tập, bình thường cũng chỉ uống Thanh Hà Linh trà, mà Thanh Hồ Long Tỉnh đã là Linh trà tốt nhất trong tay.
Bây giờ tài nghệ của hắn đã vô cùng thuần thục, mặc dù trông không bằng cảnh đẹp ý vui như Nghiêm Hồng Ngọc, Giang Thu Thủy, nhưng so về kỹ nghệ cũng không kém bao nhiêu, hoàn toàn có thể được xưng là "Đại sư trà đạo".
Sau khoảng nửa khắc, một bình Linh trà nóng hổi được phao xong.
Lưu Ngọc mở cửa phòng, đi tới chỗ thượng tầng của các trưởng lão, dựa theo đánh dấu trên cửa, đưa tay gõ nhẹ ba lần lên cánh cửa, sau đó lẳng lặng đợi.
"Két..."
Một lát sau, cửa phòng trước mắt truyền tới tiếng động nho nhỏ, bất chợt được mở ra.
Lưu Ngọc không hề do dự mà đi vào, ánh mắt không có liếc nhìn lung tung, mà là đi thẳng tới phòng khách, chỉ chốc lát là gặp được bóng dáng Lý Trường Không.
Lão đang ngồi bên cạnh bàn, dùng tám khối vải sạch cầm một vòng tròn màu bạc.
Pháp bảo!
Vòng tròn màu bạc vô tình phát ra uy thế, cũng đủ để cho bất cứ tu sĩ dưới Kim Đan nào phải đứng ngồi không yên, thật sự là thuộc về phạm trù pháp bảo.
"Đệ tử Lưu Ngọc, tham kiến sư tôn!"
Lưu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy Lý Trường Không thì nhanh chóng tiến lên, sau đó xoay người hành lễ bái kiến.
"Ừm, đứng dậy đi."
Lý Trường Không há miệng, vòng tròn màu bạc lập tức thu nhỏ rồi bay vào trong miệng lão, sau đó mới lên tiếng.
Đan điền có thể thu nạp, dùng pháp lực hàm dưỡng để tăng lên uy năng, đây là tiêu chí bản mệnh pháp bảo. Cũng là Cổ bảo để tu sĩ luyện chế Cổ, khác biệt khá lớn với pháp bảo tu sĩ bây giờ.
Những thứ này Lưu Ngọc đều hiểu, cho nên lúc này đương nhiên sẽ không ngạc nhiên.
Hắn nghe lời đứng thẳng lưng, sờ túi trữ vật rồi lấy ấm trà ra, trên mặt bày ra nụ cười hơi chút nịnh nọt, nói:
"Đệ tử mang tới một bình Linh trà, mời sư tôn thưởng thức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận