Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 979. Ánh chiều tà màu máu

Chương 979. Ánh chiều tà màu máu
Lưu Ngọc tin tưởng, tuyệt không chỉ một mình mình nguyện ý làm như vậy.
Tựa như hắn vì "Tam Nguyên quả", nguyện ý tốn công tốn sức yểm hộ cho Tống Hạo Thương rời đi thì tu sĩ khác cũng sẽ vì lợi ích mà có thể âm thầm "Nhường" như vậy.
Mình là một người trong số đó, nhưng tuyệt đối không phải là người duy nhất.
Cho dù là trong chiến tranh ta chết ngươi sống ở đây, thì mỗi phút mỗi giây đều có điều kiện tiên quyết mới có thể khiến tu sĩ chết đi, lén lút đạt thành giao dịch cũng có không ít.
Hai người cẩn thận diễn kịch xong, thanh thế không lớn cũng không nhỏ, thả tầm mắt ra nhìn khắp chiến trường thì lại không đáng tạo nên sự chú ý.
Cứ như vậy, nửa chén trà nhỏ qua đi, hai người thành công đi tới biên giới của chiến trường.
"Cũng khá ổn rồi, thừa dịp không có tu sĩ khác chú ý, Tống đạo hữu hãy nhanh chóng rời đi đi!"
Thấy gần đó tạm thời không có tu sĩ chú ý tới, Lưu Ngọc nhanh chóng truyền âm cho đối phương, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Dường như làm loại chuyện như này tạo thành nỗi bất an cực lớn trong lòng, hắn truyền âm tạo thành dao động trong thần thức cũng lớn hơn bình thường một chút.
Chẳng qua có thể thoát khỏi hiểm cảnh nên Tống Hạo Thương không chú ý tới chi tiết này, vô thức cảm thấy cái này rất bình thường.
"Hiểu rõ."
"Làm phiền Thanh Dương đạo hữu."
"Tại hạ đi đây."
Đây là lời nói sau cùng của Tống Hạo Thương, sau đó gã không chế tia sáng Linh khí bay lên, dùng tốc độ vượt xa tu sĩ bình thường mà bỏ chạy về hướng tây bắc.
"Hừ!"
"Nói được thì làm được, người này cũng coi như không tệ."
"Chẳng qua đã đắc tội rồi, việc này dĩ nhiên không thể nào từ bỏ ý đồ được."
"Đợi tới khi đạt thành Kim Đan, nhất định phải trả thù nỗi nhục ngày hôm nay!"
Bên trên tia sáng toàn lực bay đi, Tống Hạo Thương cũng đang nghĩ rất nhiều.
Đối với Lưu Ngọc, đối với hành vi tuân thủ cam kết, dù sao gã vẫn rất thưởng thức.
Nhưng vừa nghĩ tới bị ngăn cản, bị ép buộc phải phát Lời Thề Tâm Ma, trong lòng gã không thể nào ức chế được nỗi hận vút lên cao, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ ác độc.
Tia sáng nhanh chóng bay xuyên qua núi đồi, khoảng cách càng ngày càng xa, tình cảnh cũng càng ngày càng an toàn.
Tống Hạo Thương đè xuống ý hận, cảm giác vui sướng khi được sống sót sau tai nạn dâng cao, nhưng trong lòng lại toát ra một ý nghĩ đại nghịch bất đạo.
Tuy nhiên người này lại không chú ý tới, một ấn ký thần thức nhỏ bé, khó nhận ra lại, lặng yên không tiếng động rơi vào trên người gã.
Đương nhiên đó là vào lúc mới giao lưu với nhau, lặng yên không tiếng động mà hạ xuống.
Đây chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, là một thủ đoạn vô cùng bình thường bên trong "Tôn Thần diệu pháp", không hề so được với những bí thuật sưu hồn cao thâm.
Chẳng qua tuy nó chỉ là thủ đoạn nhỏ, nhưng vô cùng hữu dụng.
Lưu lại ấn ký thần thức thế này, có thể cảm ứng được phương vị của người kia, thuận tiện dùng cho việc đuổi theo sau này.
Ở tình cảnh trước mắt thế này, được dùng vô cùng thích hợp.
Với thần thức Trúc Cơ kỳ vô cùng siêu việt hiện tại của Lưu Ngọc, cộng thêm việc vận dụng thần thức ngày một quen thuộc, còn thuần thục đủ loại kỹ xảo, cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Ít nhất tu sĩ bình thường, nếu không có thủ đoạn gì đặc biệt, gần như không thể nào nhận ra.
Mà dù có thủ đoạn cũng khó có thể lọc sạch ấn ký thần thức, có thể tồn tại một khoảng thời gian rất dài.
Với cường độ thần thức hiện tại của hắn, có thể tồn tại ba đến năm năm là không thành vấn đề.
Lời Thề Tâm Ma ràng buộc không hề tầm thường, đối với tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống thì lực ràng buộc lại càng cao.
Gần như không có tu sĩ Trúc Cơ nào có thể tiếp nhận trả giả lớn cho nó, trừ phi gặp được uy hiếp nghiêm trọng hơn cả điều ước.
Loại lời thề này, Lưu Ngọc cũng không thể nào trừ bỏ được, cho nên chỉ có thể lựa chọn tuân thủ, không thể ra tay bên trong lần đại chiến này được.
Chẳng qua để lại một món "Đồ chơi nhỏ" cũng không coi là vi phạm Lời Thề Tâm Ma.
"Tặc tử chạy đâu!"
Trên mặt Lưu Ngọc hiện lên vẻ "Vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ", dường như vô cùng ngoài ý muốn với việc đối phương chạy thoát.
Dưới cái nhìn của tu sĩ khác, thì hắn đang vội vàng đuổi theo, không hề ngừng nghỉ.
Vẫn luôn đuổi theo cho tới khoảng cách chừng mấy chục dặm, nhìn thấy khoảng cách vẫn không ngừng kéo dài ra, lúc này mới không thể không từ bỏ, lại trở về chiến trước Vân Tiêu sơn lần nữa.
Lưu Ngọc nhìn quanh khắp nơi, khắp nơi đều là bóng dáng của tu sĩ kịch liệt chiến đấu.
Phần lớn tu sĩ ở trong đó đều không tạo thành uy hiếp với hắn, nếu như vận dụng toàn bộ thực lực, tùy tiện cũng có thể giải quyết họ.
Chỉ có vài chiến đoàn là chiến đấu kịch liệt hơn, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, cố gắng tránh đi, không dám đến gần.
Những chiến đoàn này, không ai khác mà đều là chiến đấu giữa những tu sĩ Kim Đan với nhau.
Tu sĩ đạt tới Kim Đan kỳ, thực lực tăng lên rất nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Có thể vận dụng Pháp bảo chỉ là cơ bản nhất, hơn nữa còn có thể tạo ra những tu sĩ Kim Đan "Thần thông" đặc biệt, bản chất sinh mệnh cũng xảy ra việc nhảy vọt.
Thực lực tăng vọt, và khí lực sinh mệnh mạnh mẽ khiến tu sĩ Kim Đan ngày càng khó chết đi.
Dù cho thực lực tu sĩ Kim Đan mạnh hơn một tu sĩ Kim Đan khác đi nữa, nhưng chỉ cần dùng toàn lực đánh giết, phe thua vẫn thường có thể hỗn loạn rút đi.
Cho dù thân thể nhận một kích trí mạng, chỉ cần Kim Đan không hao tổn gì, vẫn có thể dùng phương thức đoạt xá đề kéo dài sinh mệnh.
Hơn nữa, so với Trúc Cơ kỳ, bản thân "Kim Đan" cũng ẩn chứa Linh lực thực chất hóa rất lớn, có uy năng cực kỳ cường đại.
Nếu bị ép tới đường cùng, dùng thủ đoạn cuối cùng như "Tự bạo Kim Đan" vẫn có thể lôi kéo tu sĩ khác hơi không chú ý cùng rơi xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận