Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 804. Mở rộng hậu cung?

Chương 804. Mở rộng hậu cung?
Trong miệng hắn không hề tiếc lời khen ngợi, hết lòng vẽ ra tương lai tốt đẹp, bàn về những thứ hão huyền như lý tưởng và tương lai...
Giống như đã bị làm cho cảm động, hận không thể ban huy chương cho hai người!
“Hai vị đạo hữu nên biết rằng, muốn gia nhập đội ngũ thì ít nhất cũng phải có tu vi Luyện Khí trung kỳ.”
“Không biết gia tộc của hai vị có thể phái thêm nhiều nhất là bao nhiêu người nữa?”
“Tin rằng hai vị đạo hữu nhất định sẽ không khiến cho Lưu mỗ thất vọng.”
Sau một trận khen ngợi, sắc mặt của Lưu Ngọc bỗng nghiêm lại, không còn vòng vo nữa mà thẳng thắn đi vào vấn đề.
“Cái này...”
Vi Quang Chính và tộc trưởng Khang gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rơi vào tình cảnh đã đâm lao thì phải theo lao, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Đối với những gia tộc Trúc Cơ như bọn họ mà nói, Luyện Khí trung kỳ đã có thể coi là lực lượng nòng cốt của gia tộc rồi, đào tạo ra một người như thế không hề dễ dàng, không phải thứ mà bọn họ nỡ lòng buông bỏ.
Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, bọn họ đương nhiên đều không bằng lòng phái thêm dù chỉ một người để bán mạng cho Nguyên Dương Tông.
Nhưng tình thế mạnh mẽ hơn con người, những lời khen ngợi của Lưu Ngọc ban nãy đã tâng bốc cả hai gia tộc lên cao.
Giờ đây, cho dù muốn phái đi ít tu sĩ hơn một chút thì cũng phải xem đối phương có đồng ý hay không.
“Vi đạo hữu, ngươi là “người từng trải”, ngươi nói trước đi.”
Nhìn thấy được sự lưỡng lự của hai người, Lưu Ngọc không định cho bọn họ quá nhiều thời gian để suy nghĩ, ngay lập tức điểm mặt.
“Vi gia bằng lòng phái thêm ba mươi tu sĩ Luyện Khí trung kỳ!”
Vi Quang Chính cắn răng, nặng nề chắp tay nói.
Trước đây là một trăm ba mươi người, cộng với ba mươi người của bây giờ nữa, Vi gia đã phái ra một trăm sáu mươi tu sĩ có tu vi Luyện Khí trung kỳ trở lên rồi.
Số lượng ở lại bảo vệ gia tộc còn không đến một trăm tu sĩ, hơn nữa còn đều là những người “già yếu bệnh tật”, cần phải bảo vệ hai ngọn Linh san nhị giai.
Khi nói ra câu này, trong lòng gã đau nhói, sinh ra một cảm giác hổ thẹn và tội lỗi, mùi vị này quả thực rất phức tạp và khó hiểu.
“Khang gia nhỏ bé, chỉ có thể phái ra sáu mươi tu sĩ có tu vi Luyện Khí trung kỳ trở lên, vẫn mong đạo hữu đừng chê trách.”
Thấy Vi Quang Chính bày tỏ thái độ, tộc trưởng Khang gia cũng không tiện im lặng tiếp nữa, ngay lập tức chắp tay nói.
Vi gia đã chảy máu đầm đìa rồi, Khang gia cũng không thể che giấu được thêm nữa, vậy nên lão trực tiếp báo cáo con số cực hạn.
Nếu như nhiều hơn nữa thì e rằng ngay cả sản nghiệp của gia tộc cũng không bảo vệ nổi nữa.
Nếu như đã quy hàng đội ngũ của Thanh Dương Tông thì không thể nào đứng ngoài cuộc được nữa.
Khi tham dự yến hội lần này, tộc trưởng Khang gia cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc phái ra tộc nhân và chờ đợi sự điều động.
Chỉ là không ngờ rằng số lượng lại nhiều như thế, cái giá phải trả thật là đắt...
“Ha ha ha ha!”
“Tốt!”
“Hai gia tộc dù cống hiến ít hay nhiều thì đều là một phần sức mạnh, Lưu mỗ sao lại có thể không biết tốt xấu mà chê trách?”
“Uống cạn chén này, đa tạ hai vị đạo hữu đã chia sẻ nỗi lo với Lưu mỗ!”
Lưu Ngọc cười một cái cởi mở, cụng chén với hai người, sau đó một hơi uống cạn Linh tửu.
Trải qua sự điều tra của Giang Thu Thủy, những thế lực có tên tuổi ở trong khu vực này có bao nhiêu tu sĩ, đều đã được sắp xếp thành một danh sách và giao lại cho hắn.
Vậy nên trong lòng hắn biết rõ rằng hai gia tộc này đã bỏ ra cả vốn gốc rồi, hắn cũng không thúc ép thêm làm gì nữa.
Nếu như lại thúc ép thêm nữa thì sẽ bị nghi ngờ là muốn qua cầu rút ván mất, nếu để truyền ra ngoài thì sẽ không có lợi cho danh tiếng của mình.
“Không dám, không dám, đây đều là việc nên làm, chúng ta hổ thẹn không dám nhận.”
Hai người Vi Quang Chính và tộc trưởng Khang gia khách sáo nói, cũng một hơi uống cạn Linh tửu.
“Nếu đã như vậy, hai vị đạo hữu hãy nhanh chóng sắp xếp những tu sĩ phải phái đi như đã nói.”
“Trong vòng bốn ngày, phải đưa bọn họ đến khu vực xung quanh Phượng Hoàng sơn để chờ lệnh điều động.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc hài lòng gật gật đầu, cười nói.
“Tuân lệnh!”
Hai người đồng thanh đáp.
Sau khi hoàn thành việc cần làm với hai gia tộc Trúc Cơ hàng đầu này, Lưu Ngọc lại quay trở về bên cạnh bàn, bắt đầu ăn các món ăn trên bàn tiệc.
Vẫn còn một số những thế lực có cấp bậc Luyện Khí, cũng có thể dồn ra một vài người để làm bia đỡ đạn, có điều việc này không vội, đợi một lúc nữa triệu kiến bọn họ cũng không muộn.
Bầu không khí lại sôi động trở lại, các tu sĩ Trúc Cơ thưởng thức Linh qua Linh quả nhị giai, uống Linh tửu nhị giai, cười nói rôm rả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận