Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 679. Suy nghĩ trù tính

Chương 679. Suy nghĩ trù tính
Mặc dù hắn đáp ứng sư tôn hời, nhưng trong lòng không hề có ý nghĩ từ bỏ cơ hội dẫn đội.
Chỉ là hắn cũng không thể đối kháng trực tiếp trước mặt với sư tôn Kim Đan kỳ đúng không?
Ở thế giới này, vãn bối phản bác trưởng bối đã là một chuyện sai lầm về cấp bậc lễ nghĩa.
Mà cho dù trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình, thì thật sự có thể có được sự tán thành của Lý Trường Không sao?
Lưu Ngọc chưa từng ký thác hy vọng của mình lên người người khác, lần này cũng không ngoại lệ.
Cho nên hắn dự định bề ngoài tỏ vẻ đồng ý sắp xếp của sư tôn hời, lúc bắt đầu tranh tài dẫn đội thì bất ngờ khiêu chiến, tiền trảm hậu tấu khiến người khác không thể không tiếp nhận hiện thực.
Cứ như vậy, dù không trực tiếp đối kháng, "Quan hệ sư đồ" cũng xuất hiện khả năng rạn nứt khá lớn.
Rời khỏi phủ Thành Chủ, Lưu Ngọc không trực tiếp trở về mà tạm thời dừng lại.
Trái lại đi tới chỗ động phủ tu sĩ Nghiêm gia, dự định bái phỏng một hồi, để chuẩn bị một chút cho hai ngày sau.
Lần này, Nghiêm Hồng Ngọc và Nghiêm Quần Nhi đều không có tới Yến quốc, chỉ là hắn và Nghiêm gia hợp tác lâu ngày, cũng quen biết vài tên tu sĩ Trúc Cơ Nghiêm gia, những năm này luôn có liên hệ cùng nhau.
Dưới điều kiện tiên quyết là quyền lợi mà giữ gìn mối quan hệ qua lại, Lưu Ngọc và tu sĩ Nghiêm gia giao lưu coi như thuận lợi.
Thân phận Luyện Đan Sư nhị giai không thể coi thường, cho dù là trong tông môn lớn như Nguyên Dương Tông, cũng là nhân vật không thể coi thường, cho nên cũng không có xảy ra chuyện mắt chó coi thường người khác.
Đối phương cũng không vì sự thật là hắn đã vứt bỏ một gia tộc này đầu nhập vào gia tộc khá, mà lạnh nhạt với hắn, trái lại còn lấy lễ tiếp đón, vô cùng khách khí.
Chính là kiểu tình huống này, mấy năm nay, hai bên giao lưu cũng vô cùng thuận lợi, theo số lần đan dược được giao dịch nhiều lên, một tới hai đi cũng càng quen thuộc hơn.
Gió thổi thổi bay những chiếc lá, phố phường rộng rãi, yên tĩnh mà vắng vẻ.
Lưu Ngọc liếc nhìn lại, ngoại trừ đội ngũ điều tra ra, tu sĩ lui tới trên đường cũng chỉ có lác đác vài người, cửa tiệm hai bên cũng đóng chặt cửa nẻo hơn phân nửa.
Một vài cửa tiệm vẫn mở kinh doanh thì trước cửa vắng vẻ tới mức có thể giăng lưới bắt chim, từ cổng nhìn vào thậm chí không thấy một bóng người.
Năm tông Sở quốc vẫn còn tiếp tục truy đuổi và tiêu diệt dư đảng của Bạch Vân Quan, chỉ cần có chút dây dưa, thường sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, tu sĩ liên quan cũng đều bị chém giết.
Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót!
Bố cục hiện tại ngày nay đã như thế, người người trong Cổ Khuyết Thành đều cảm thấy bất an, chỉ sợ có chút liên hệ với Bạch Vân Quan, phần lớn các tu sĩ lựa chọn đợi tại chỗ, rất ít người lựa chọn đi ra ngoài.
Mà hiện tại, dưới tình huống quản lý cực nghiêm vẫn lựa chọn ra ngoài, không phải thật sự xử lý việc gấp thì cũng chính là tu sĩ "Dụng ý khó dò".
Mỗi một tên tu sĩ ra ngoài đều sẽ bị tra xét nghiêm ngặt, tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ cũng không ngoại lệ.
Thế lực một phương như Sở quốc dĩ nhiên không có tinh lực phân biệt từng người như vậy, cho nên chỉ cần có hơi khả nghi, sẽ xử lý theo tội dư đảng Bạch Vân Quan.
Về phần ai thật sự là dư đảng, ai là tu sĩ vô tội, vậy thì không quan trọng.
Bởi vì người chết đi đều không biết nói chuyện.
Loạn thế dùng trọng điểm, năm tông thống trị Sở quốc lâu như vậy, đối với việc này cũng có kinh nghiệm phong phú, cho nên không có mệnh lệnh thì quyết đoán cũng vô cùng chính xác, thái độ cũng là cương quyết, không thể nghi ngờ.
Thế cục trời đất thay đổi, ngay cả đệ tử cấp thấp của đại tông môn cũng đều không rõ, chỉ là hành động theo mệnh lệnh, huống chi những tán tu, tu sĩ thuộc gia tộc nhỏ này.
Trong thành, lác đác vài tu sĩ, phần lớn sắc mặt của họ đều nặng nề, vội vàng đi lại.
Trong mắt họ là vẻ mê mang và bất an, không rõ xảy ra chuyện gì, vì sao một Cổ Khuyết Thành luôn an ổn lại xảy ra thay đổi kinh thiên động địa như này.
Rất nhiều đồng đạo, bạn hữu, thậm chí rất nhiều tu sĩ họ quen đều chết không được rõ ràng.
Bọn họ sống đã lâu ở đây, cũng không làm gì để bất ngờ gặp vận rủi như vậy.
Đồng đạo, hảo hữu chết đi, đủ loại đãi ngộ không công bằng, cùng với sự quản lý đơn giản thô bạo của năm tông, những việc này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, khiến cho những tu sĩ này nảy sinh oán niệm, chôn xuống hạt giống phản kháng.
Mặc dù thực lực của bọn họ nhỏ yếu, vốn không rung chuyển được năm tông Sở quốc, tình trạng oán niệm kéo dài cũng không bộc phát được, nhưng theo thời gian oán niệm cũng sẽ càng ngày càng sâu.
Một ngày kia, có lẽ chỉ cần người có lòng dẫn dắt một chút là sẽ bộc phát ra.
Con ngươi Lưu Ngọc đen như mực, thu hết biến hóa trong thành vào mắt, đưa tay đội mũ trùm đầu lên đi tới hướng thành nam.
Khoảng chừng nửa khắc, hắn đi tới trước một đại trạch ở thành Nam, cầm vòng đồng trên cửa gõ nhẹ.
Chỉ chốc lát sau, đại môn tự động mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận