Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 877. Sưu hồn thuật(3)

Chương 877. Sưu hồn thuật(3)
Chương 877: Sưu hồn thuật(3)
Chẳng lẽ người này thật sự là ý chí sắt đá sao?
Sau đó nữ tu họ Cao thấy được một màn khiến cho toàn thân của nàng ta lạnh lẽo.
“Oành oành”
Hai kiện pháp khí cực phẩm mà nàng ta tế ra trực tiếp bị hai đầu Hỏa Giao do tiểu tháp bắn ra trực tiếp đánh bay, không có chút lực phản kháng nào.
Sau đó tiểu tháp xích hồng đến đỉnh đầu nàng, tựa như sau một khắc là sẽ hạ xuống, ép cho nàng thịt nát xương tan.
Lấy cảnh giới tu vi của bản thân Lưu Ngọc, cộng thêm pháp lực tinh thuần sau sáu lần ma hỏa luyện nguyên, còn có cực phẩm Linh khí trợ giúp, đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường đã có ưu thế áp đảo.
Tu sĩ Trúc Cơ phổ thông rất khó có thể chống lại ba chiêu mà hắn ra tay toàn lực.
Trong lúc hô hấp, nữ tu họ Cao dường như đã ngửi thấy khí tức tử vong, một khắc trước khi cái chết tiến đến nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Rất nhanh, bên trên nhục thân đã truyền đến một trận áp lực, khiến cho mỗi cử động của nàng ta đều vô cùng khó khăn.
Nhưng cái chết trong dự đoán của nàng ta cũng không đến.
“Hẳn là người này không phải là ý chí sắt đá, chỉ là tư tưởng không giống nhau?”
Hai mắt của nữ tu họ Cao mở ra, vừa hay thấy Lưu Ngọc tiếp cận tới, trên mặt nhanh chóng hiện lên ý cười.
Âm thầm điều động pháp lực, lại phát hiện pháp lực vô cùng mờ mịt, không có cách nào có thể điều động theo tâm ý được.
Lấy Xích Viêm tháp trấn áp nàng ta, Lưu Ngọc nhanh chóng đến gần, bỗng nhiên sau khi bước đi tâm niệm khẽ động.
“A!”
Còn không đợi nữ tu họ Cao nói gì, Ly Huyền kiếm đã biến thành một đạo hồng quang, xuyên qua phần bụng, lưu lại một cái cửa hang to bằng miệng chén.
Xuyên qua cửa hang, có thể thấy được cảnh tượng ở phần sau.
Máu tươi, nội tạng bốc hơi nóng chảy ra từ trong đó.
Nếu như là người bình thường, bị thương kiểu này đã chết trong nháy mắt, chỉ có điều đối với tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể được coi là thương thế bình thường, sau đó thông qua các loại thủ đoạn có thể khôi phục lại được.
Chỉ có điều đan điền bị phá, cũng chỉ có linh vật nghịch thiên mới có thể tu bổ.
Lưu Ngọc đương nhiên không có ham mê giết người tra tấn, chỉ có điều để đảm bảo đáng tin, vẫn làm cho nữ tu họ Cao mất đi sức phản kháng mới hợp lý.
Hơn nữa sau khi thi triển Sưu Hồn thuật, tinh thần và trạng thái nhục thể của đối phương cũng càng chênh lệch càng tốt.
Lấy Xích Viêm tháp trấn áp, Lưu Ngọc mắt lạnh nhìn máu tươi của nàng ta chảy xuống, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, khí tức cũng ngày càng yếu ớt.
“Cũng tới lúc rồi.”
Ước chừng qua hơn nửa khắc đồng hồ, mắt thấy trong thời gian lấy máu này sắc mặt của nữ tu họ cao đã trắng bệch như tờ giấy, Lưu Ngọc nhanh chóng có hành động.
Trên tay hắn bóp nát pháp quyết huyền ảo phức tạp, từng bước một, tốc độ cực kỳ chậm rãi.
Giống như là có một loại lực vô hình nào đó đang ngăn cản cực hạn của pháp quyết.
Bộ pháp quyết này có chút quỷ dị, khắp nơi là khí tức Man Hoang tựa như đến từ thượng cổ.
Chính là “Toái Linh Sưu Hồn thuật” ghi lại bên trong Tồn Thần diệu pháp.
Theo từng đạo pháp quyết bóp ra, lòng bàn tay Lưu Ngọc dần tỏa ra hào quang màu đỏ sậm, chiếu rọi bên trên khuôn mặt, nhìn hết sức tà dị.
Rất giống như ma.
Lúc đạo pháp quyết thứ chín mươi đánh ra, tay phải hắn năm ngón thành trảo, đánh tới đỉnh đầu của nữ tu họ cao.
“Đừng! Đừng mà!”
“Ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ nguyện ý...”
Nữ tu họ Cao dưới sự tra tấn liên tục, tâm phòng ngự dường như đã sụp đổ, nhưu là dê đợi làm thịt không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhìn qua ngược lại có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng bàn tay tỏa ra linh quang màu đỏ sậm không dừng lại, chiếm hết tầm mắt nàng ta, ngay sau đó trước mắt nàng ta tối sầm, liền mất đi ý thức.
“Toái Linh Sưu Hồn!”
Thần thức mạnh mẽ chi lực, tuôn ra như thủy triều, từ bàn tay tiến vào trong Nễ Hoàn cung của nữ tu họ Cao.
Hình thức ban đầu của Nguyên Thần của nàng ta là một tiểu quang đoàn màu lục sắc, lẻ loi trơ trọi trong hư vô hắc ám phiêu du, so với hồng sắc quang đoàn của Lưu Ngọc thì nhỏ hơn một vòng.
Khóa chặt Nguyên Thần yếu đuối của nàng ta, thần thức chi lực mạnh mẽ vây quanh đó, chém thành từng mảnh vết nứt như sắp vỡ.
Nếu như hoàn toàn vỡ ra, nàng ta sẽ tử vong trong nháy mắt, không thể nào sưu hồn được nữa, cho nên tuyệt đối không thể dùng lực quá độ.
Lưu Ngọc chẳng qua là tu luyện Tồn Thần diệu pháp mấy chục năm, vẫn luôn nghiên cứu lực lượng Nguyên Thần và lực lượng thần thức, ở phương diện này cũng miễn cưỡng xem là một người trong nghề, đương nhiên là sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Dưới khống chế của hắn, lực lượng vô hình bị thần thức áp chế thành từng “Sợi tơ” trong suốt, thành công cắt đứt Nguyên Thần của nữ tu họ Cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận