Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 923. Trở mặt vô tình(2)

Chương 923. Trở mặt vô tình(2)
Có lẽ đám người Tào Nguyên Võ ném chuột sợ vỡ mình, không tránh được việc lại phải trải qua một trận khổ chiến nữa.
Nhưng người có tu vi, tiếng nói cao nhất Linh Dược viên này đã bỏ chạy đầu tiên, dẫn đến lòng quân tan rã, căn bản là không thể tạo thành ngăn cản hữu hiệu gì nữa.
Dưới sự áp chế tu vi, tình cảnh ở đây đã nghiêng về đơn phương đồ sát.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng thoải mái khống chế phi kiếm ố vàng cùng quạt xếp màu hồng nhạt, tuỳ tiện phá hỏng từng món pháp khí hạ phẩm, huỷ diệt từng luồng pháp thuật.
Dù có là pháp khí thượng phẩm thì cũng không cách nào cản được sự sắc bén của hắn!
Những nơi mũi kiếm đi qua, căn bản là không thể nhận ra đã có người ngăn cả, tuỳ ý thu hoạch sinh mạng từng tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Hắn giống như đang cắt cỏ dại, liêm đao vung lên đã có thể cắt xuống một mảng lớn.
Có tu sĩ lớn tiếng chửi rủa, có tu sĩ trước khi chết phát ra lời nguyền rủa độc các, có tu sĩ thử quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cũng có những người ánh mắt cực kỳ đáng sợ, như đang muốn ăn sống máu thịt của hắn vậy.
Nhưng Lưu Ngọc chưa từng chớp mắt lấy một lần, ra tay hoàn toàn không có nửa phần do dự hay chần chờ.
“Đáng tiếc.”
“Bỏ phí mớ nhiên liệu này rồi. Vì không thể để lộ thân phận nên không thể dùng Thanh Dương ma hoả thu hoạch chúng được.”
Nhìn qua đám tu sĩ nằm chết đầy đất, trong lòng Lưu Ngọc thầm lắc đầu than thở, cảm thấy có chút tiếc hận.”
Chỉ là tốc độ giết chóc của hắn chắc chắn không phải là nhanh nhất, bên trong vẫn có vài tán tu ra tay nhanh hơn nhiều.
Những người này có hơi khác với hắn, bọn họ thật sự là những tán tu.
Bọn họ bị những môn phái lớp chèn ép trong thời gian dài khiến tài nguyên tu luyện cực kỳ thiếu thốn, trong lòng sớm đã chất chứa oán khí nặng nề.
Cho nên bây giờ ra tay, chắc chắn là phải vô cùng tích cực.
Một là vì phát tiết oán khí tích tụ trong lòng, hai là tận khả năng vơ vét thêm chút tài nguyên, cớ sao lại không làm chứ?
Thật ra bản thân những người này cũng không hẳn là hạng cùng hung cực ác.
Thậm chí bọn họ không nhất định đều là người của hai châu U-Tịnh hay Yến quốc.
Chỉ là những môn phái lớn thay nhau chiếm dụng phần lớn tài nguyên tu tiên, cũng chẳng khác gì gián tiếp cắt đứt con đường tu hành của rất nhiều tán tu.
Ngăn cả đạo đồ giống như giết cha giết mẹ người ta, thù này tuyệt không đội trời chung!
Giờ khó lắm mới có được cơ hội này, đương nhiên phải tận tình trút hết ra.
Ba tu sĩ Trúc Cơ còn lại cùng hơn bốn mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ của Bạch Vân Quan, ở trước mặt Lưu Ngọc và tám tán tu Trúc Cơ thì đúng là không chịu nổi một đòn. Mỗi hơi thở đều có tu sĩ bỏ mạng.
“Ác a~!”
Thực lực cách biệt quá lớn, tốc độ giết chóc cực kỳ nhanh. Chỉ chưa đến non nửa khắc, tiếng kêu thảm thiết đã từ từ dừng lại rồi hoàn toàn biến mất.
Bên trong Linh Dược viên Càn Xương lại khôi phục yên tĩnh như trước.
Trên người tất cả tán tu đều treo lủng lẳng mất cái túi trữ vật, so với tám vị trưởng lão nào đó thì chỉ có hơn chứ không kém.
**Bát đại trưởng lão ở đây là chỉ cái bang, ai đeo nhiều túi trên người hơn thì địa vị sẽ cao hơn.
Vì không muốn để lộ vẻ ‘vẻ đặc lập độc hành’, trên người Lưu Ngọc cũng treo rất nhiều túi trữ vật, biểu hiện không có gì khác biệt so với những tán tu khác. Bộ dạng rặt vẻ vì tài nguyên mà đến.
Mà tài nguyên đã đến tay, lại không có kẻ địch chung nên bầu không khí ở đây bỗng có chút thay đổi, trở nên khá là quỷ dị.
Đám tán tu lúc đối diện với nhau, trong mắt đều mang nặng vẻ cảnh giác.
Bên phía tay trái Lưu Ngọc là một nữ tu mặc y phục màu đỏ, tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ. Thông qua lần giao lưu ngắn ngủi lúc trước, hắn biết nàng ta tên là Diệp Mộng Hoa.
Ở trong đội ngũ tạm thời có mỗi mười người này, Diệp Mộng Hoa thoạt nhìn có vẻ lẻ loi một mình, không cách nào hoà nhập làm quen với những tán tu khác
Nàng ta thấy sau khi Lưu Ngọc gia nhập đội ngũ cũng một thân một mình, thực lực lại không hề yếu kém.
Cho nên mới tiến lại gần một chút, rất có xu thế kết đoàn ôm nhau sưởi ấm.
Thậm chí nàng ta còn từng dùng Thần thức truyền âm, lặng lẽ giao lưu rồi tỏ rõ thiệt hơn, hứa hẹn sẽ giúp đỡ, viện trợ lẫn nhau.
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là sau khi giả vờ do dự thì vẫn đồng ý.
Nét mặt Diệp Mộng Hoa vẫn như bình thường, nhưng lại im lặng không một tiếng động sát lại gần hắn. Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ hơn hai trượng một chút.
Nữ nhân này hoàn toàn không hay biết, uy hiếp lớn nhất đang ở ngay bên cạnh mình.
Với…khoảng cách này, Lưu Ngọc chỉ cần phát huy hết toàn lực, chỉ nháy mắt đã có giết chết đối phương.
Ngay lúc bầu không khí trong Linh Dược viên càng lúc càng quỷ dị, Lưu Ngọc, Diệp Mộng Hoa cùng mấy tán tu khác đã ẩn ẩn có xu thế giằng co, trên không bỗng có hai vệt sáng xẹt qua, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Hai người Tào Nguyên Võ đuổi theo tu sĩ bỏ trốn đã quay lại.
Nhìn bên hông bọn họ có thêm túi trữ vật là biết ngay, hai tu sĩ Bạch Vân Quan chạy trốn kia quá nửa là đã bỏ mạng.
"Chư vị đạo hữu, dựa theo ước định lúc trước, chúng ta sẽ phân chia hết Linh thảo trong Linh Dược viên Càn Xương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận