Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1179. Nhân quả nhục than (4)



Chương 1179. Nhân quả nhục than (4)




Một khi vượt qua cực hạn, nhẹ thì khí huyết suy bại tổn thương nguyên khí, nặng thì cũng có khả năng chết ngay lập tức.
Tại thời điểm sắp xung kích bình cảnh Kim Đan này, nhục thân tốt nhất không nên bị tổn thương, cho nên lúc Lưu Ngọc tu luyện vẫn luôn rất cẩn thận.
Cho dù có thể tiếp nhận bảy sợi Thái Âm lực, nhưng mỗi lần tu luyện, hắn chỉ hấp thụ nhiều nhất là năm sợi.
Không mong đột nhiên tăng mạnh, chỉ mong sự an toàn bền vững.
Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể "Tinh Thần chân thân", hình thể đột nhiên lớn ra khoảng một trượng.
"Xoẹt."
Y phục mỏng manh, không thể chịu đựng được sức mạnh đột ngột bộc phát như vậy, nên lập tức chia năm xẻ bảy biến thành những mảnh nhỏ.
Làn da màu đồng cổ, còn có từng khối cơ tựa như đúc bằng sắt thép, tràn ngập mỹ cảm mạnh mẽ, cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Trên lồng ngực, công pháp Tinh Thần chân thân tầng thứ nhất đã mở ra chín đại huyệt, lập tức lấp lánh ánh sáng màu bạc.
Linh quang ở chín đại huyệt nối thành một chỗ, hình thành hoa văn hình tròn hoàn mỹ, giống như một vầng trăng sáng!
Nhưng nhìn kỹ lại có thể nhận ra, hoa văn trên hình tròn có một nửa Linh quang tương đối sáng rõ, một nửa dưới thì mờ hơn rất nhiều.
Từ xa nhìn lại, tựa như "Bán Nguyệt" không hoàn mỹ.
Cái này so với "Tinh Thần chân thân" tầng thứ hai cũng tương xứng với tốc độ tu luyện theo ánh trăng, trước mắt Lưu Ngọc cũng chỉ tu luyện được một nửa.
Nếu giai đoạn tu luyện ánh trăng viên mãn, hoa văn hình tròn trên lồng ngực sẽ hoàn toàn được thắp sáng, hình thành một vầng trăng sáng.
Theo công pháp vận hành, hoa văn hình tròn trên lồng ngực Lưu Ngọc càng sáng lên ánh sáng màu bạc, bên ngoài Linh quang xanh thẳm lấp lánh khắp nơi.
Năm sợi Thái Âm lực giống như bị cái gì đó dẫn dắt, lần lượt từ từ rót vào trong lồng ngực của hắn, tiến vào bên trong hoa văn hình tròn.
Mắt trần vẫn có thể nhìn thấy, trên lông mày của Lưu Ngọc đã ngưng kết mấy đốm băng sương, hơi thở thở ra hiện lên sương trắng vô cùng rõ ràng.
Chẳng qua nhìn bên ngoài tuy là thế nhưng trong cơ thể hắn lại chẳng có vấn đề gì.
Khí huyệt tràn đầy mạnh mẽ, cũng đủ để chống cự một phần cực hạn này, lại mang theo tinh thần lực với Linh quang xanh thẳm nhằm bảo vệ kinh mạch và toàn thân, thì hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Quá trình luyện hóa hấp thụ Thái Âm lực, Lưu Ngọc vô cùng thuần thục, dưới sự điều khiển cẩn trọng của hắn, vốn không thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mỗi một sợi Thái Âm lực được luyện hóa, hoa văn hình tròn lại sáng lên một chút.
Có Tiên Phủ cung cấp Thái Âm lực, chỉ cần ngày qua ngày kiên trì, cho dù tiến độ "Hạo Nguyệt" hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn có ngày thành công.
"Tụ khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất."
Kiên nhẫn nhận lấy từng trận rét lạnh tựa như cái rét tới tận xương tủy trên người, Lưu Ngọc nghiêm túc giữ vững sự tỉnh táo trong lòng, không ngừng vận chuyển công pháp luyện hóa Thái Âm lực.
"Hô..."
Phun ra một trận hàn khí lạnh lẽo, hơi lạnh đi qua nơi nào cũng ngưng kết thành băng, thậm chí cả không khí cũng xuất hiện băng tinh.
Ầm!
Lưu Ngọc đột nhiên mở to hai mắt, khí huyết nóng bỏng trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, từng đợt nhiệt lượng từ khí huyết bốc lên.
Bên trong thân thể, hàn khí đã xâm nhập vào xương tủy bị nhiệt năng và huyết dịch bù đắp nhanh chóng tan rã, sương giá trên lông mày cũng đã hóa thành băng tuyết rồi tan đi.
"Hít..."
Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm nhận được thân thể dần ấm lại, hắn đứng dậy, bắt đầu luyện tập "Lưu Tinh quyền".
Trong chốc lát, quyền ảnh trùng điệp, từng trận kình phong dữ dội.
Trong phòng tựa như vang lên tiếng hổ gầm, kéo dài tận nửa canh giờ.
Lưu Ngọc đổ đầy mồ hôi, vẫn luôn luyện tập mấy loại pháp lực bổ sung "Tinh Thần chân thân", hàn ý bên trong cơ thể mới dần rút đi hết.
Sau đó, hắn lại tốn khoảng hai canh giờ tu luyện "Tôn Thần diệu pháp", lần tu luyện này mới hoàn toàn kết thúc.
"Sạt sạt!"
Lưu Ngọc cởi trần, chậm rãi đi xuống cầu thang.
"Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong."
"Hơn nữa hai vị phu nhân đều đang chờ ở lầu một."
Thấy chủ nhân xuất hiện, Yến Vũ lập tức khom người hành lễ, sau đó cung kính nói.
Có thuật giữ nhan, dung nhan của nàng ta vẫn giống như ba mươi năm trước, không thay đổi gì nhiều.
Chỉ là khóe mắt trong lúc lơ đãng sẽ lóe ra một chút tang thương.
"Ừm."
Lưu Ngọc hờ hững lên tiếng, đi thẳng tới phòng tắm gội.
Yến Vũ thấy thế, vội vàng nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.
Nhìn qua bóng lưng khôi ngô phía trước, nàng ta lén ngắm nhìn làn da màu đồng cổ cùng với những khối cơ bắp như sắt thép kia, trong mắt lóe lên vẻ say mê.
Sau đó, chính là vẻ cô đơn sâu sắc.
Đã nhiều năm như vậy, Oanh Ca, Yến Vũ vẫn không được Lưu Ngọc “sủng hạnh”, vẫn là tấm thân xử nữ, trở thành "Nữ tu uy tín lâu năm" trăm phần trăm.
Thị thiếp là tài sản của chủ nhân, không có chủ nhân cho phép các nàng ta ngay cả tư cách mất đi "Trinh tiết" cũng không có.
Oanh Ca, Yến Vũ đã từng muốn hành động táo bạo, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của "Thanh Dương lão ma", lập tức không dám vượt quá nửa phần quy củ.
Nếu không, các nàng ta sợ sẽ sống không bằng chết!

"Sư huynh."
"Phu quân."
Thấy Lưu Ngọc xuất hiện, Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên đều đứng dậy gọi.
"Ngồi đi, không cần khách khí."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống, lúc này hắn đã đổi lại một bộ áo bào đen mới tinh.
"Oanh Ca, Yến Vũ, các ngươi lui xuống đi."
Hắn thuận miệng dặn dò.
"Vâng, công tử." Hết chương 1179.



Bạn cần đăng nhập để bình luận