Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 353. Đề xuất thiêu rụi thành trì(4)

Chương 353. Đề xuất thiêu rụi thành trì(4)
Lưu Ngọc nghĩ lại, Thanh Dương Ma Hoả của hắn không phải cần nhiên liệu sao?
Nếu như đợi lát nữa quyết định phóng hoả toàn thành trì, không bằng chính mình chủ động xin đi giải quyết vấn đề?
Đây chính là hai mươi mấy vạn phàm nhân, cho dù chất lượng "nhiên liệu" có hơi thấp một chút, sức sống và linh hồn so ra kém tu tiên giả, nhưng dù sao số lượng bày ra ở nơi đó, cung cấp năng lượng cũng sẽ vô cùng khả quan, cho dù so với tu sĩ Kim Đan kỳ, e rằng tổng tất cả họ còn tốt hơn.
Còn về phần lòng tốt của chính đạo? Hay sự nhân từ?
Những thứ vô dụng này sớm đã bị Lưu Ngọc ném sang một bên.
Sự nhân từ và lòng trắc ẩn chỉ dành riêng cho kẻ mạnh, là một món quà cho kẻ yếu, và cũng là một loại xiềng xích của kẻ mạnh.
Ngay cả vận mệnh của mình Lưu Ngọc cũng không thể nắm giữ, chỉ có thể bị động cuốn vào trận chiến tranh của Tu Tiên Giới này, thuận theo dòng chảy nói không chừng có thể lặng lẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, vậy nên hắn có tư cách gì đi thương hại người khác?
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên có chút lý giải đối với Kim Đan lão ma đã viết "Ma tu yếu lược".
Có lẽ chính là vì muốn tự nắm lấy vận mệnh trong tay mình nên Kim Đan lão ma mới có thể vì luyện chế pháp bảo, bày ra đại trận huyết tế một tòa thành trì hơn mười vạn tính mạng phàm nhân chứ?
Sau một hồi im lặng, khi Quy Nguyên chu đã dừng lại phía trên Thiên Dung Thành nhưng vẫn không ai lên tiếng.
"Nghiêm sư tỷ, chi bằng... Dùng một ngọn lửa thiêu rụi thành trì này?"
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người không kiên nhẫn được nữa mà mở miệng, Tạ Tuấn Kiệt mặc bạch y, khuôn mặt tuấn tú mở miệng thăm dò nói.
Hắn ta cũng không muốn chỉ vì một đám phàm nhân mà làm chậm trễ thời gian tu luyện của mình.
Huống chi chỉ là một đám phàm nhân ngu muội, có tư cách gì khiến tu tiên giả lãng phí thời gian?
Ở trong mắt Tạ Tuấn Kiệt, tu tiên giả vốn cao cao tại thượng, phàm nhân chỉ là trâu dê chăn thả mà thôi.
Hơn nữa tòa thành trì này ước chừng có hơn hai mươi vạn phàm nhân, muốn phân biệt phàm nhân không có quan hệ huyết thống với Hoàng gia cần tốn cũng không ít thời gian.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Tạ Tuấn Kiệt.
Vài người cảm thấy ý tưởng của hắn ta quá “lớn mật”, chẳng qua hắn ta còn quá trẻ, cho nên không hề quan tâm đến danh tiếng.
Sau đó lực chú ý của mọi người lại tập trung trên người Nghiêm Hồng Ngọc, muốn xem rốt cuộc nàng ta nghĩ như thế nào.
Nghiêm Hồng Ngọc nghe vậy nhưng nàng ta không lập tức nói chuyện, trên mặt không hề lộ ra biểu cảm nào, suy nghĩ khiến người ta khó nắm bắt được.
“Nghiêm sư tỷ, ta cho rằng không phân biệt tốt xấu giết chết toàn bộ phàm nhân của Thiên Dung sơn, hành động này rất không thích hợp.”
“Dù sao chúng ta cũng không phải là tông môn ma đạo, nếu làm như vậy, nếu bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự tông môn!”
“Theo ý kiến của sư muội, có thể điều khiển quan phủ phàm nhân, dưới sức mạnh của quan phủ sàng lọc ra tất cả những phàm nhân không có quan hệ với Hoàng gia.”
Một nữ tu sĩ tướng mạo bình thường, ăn mặc tao nhã, khuôn mặt hơi tròn, tu vi của nàng ta đã ở Trúc Cơ sơ kỳ, bình thường vô cùng ít nói, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.
Nhưng lúc này nghe được lời của Tạ Tuấn Kiệt, dường như là động lòng trắc ẩn, cho nên nàng ta đã lên tiếng nói chuyện vì phàm nhân vô tội.
Sau khi nói xong, nàng ta còn dùng một đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Tuấn Kiệt một cái, rõ ràng là rất ghét.
“Không sai, tại hạ cũng cảm thấy trực tiếp đốt thành là vô cùng không thích hợp.”
“Vào thời khắc đặc biệt, nếu như bị kẻ địch của tông môn nghe ngóng được tin tức này, rất có thể sẽ trắng trợn công khai ở Sở quốc, đứng ở chỗ cao của đạo nghĩa mà chỉ trích, khiến tông môn rơi vào tình cảnh bất lợi.”
“Nếu thật sự bởi vì… Như vậy mà mang đến tổn thất danh dự cho tông môn, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta khó có thể chối bỏ trách nhiệm.”
Lại có một người khác bày tỏ quan điểm của mình, đứng ra nói.
Sau đó tám vị tu sĩ Trúc Cở đây bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi, mỗi người đều có quan điểm khác nhau.
Lưu Ngọc vẫn giữ im lặng, về vấn đề này nội tâm hắn hơi nghiêng về phía Tạ Tuấn Kiệt.
Lý do không có gì khác, tiết kiệm thời gian chỉ là một mặt, quan trọng là bản thân hắn có thể nhân cơ hội này để thu hoạch một nhóm nhiên liệu.
Nhưng theo quan sát của hắn, Nghiêm Hồng Ngọc dường như có phần phản cảm với việc trực tiếp tiêu diệt toàn bộ phàm nhân, như vậy Lưu Ngọc không thể không lập tức thay đổi một ít cách làm.
Không thể khiến người nữ nhân này phản cảm, dù sao hắn đã quyết định duy trì quan hệ tốt với Nghiêm gia, quan điểm của Nghiêm Hồng Ngọc vẫn rất quan trọng.
Cuộc thảo luận của tám người giằng co khoảng chừng nửa khắc, mỗi người đều có quan điểm riêng, không ai có thể thuyết phục ai.
Nhưng nhìn chung, các đồng môn nói không giết phàm nhân vô tội chiếm đa số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận