Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1281. Lại qua thêm mười lăm năm



Chương 1281. Lại qua thêm mười lăm năm




Mà linh tài bên phía Giang Thu Thủy thu thập, tổng thể cũng được coi như thuận lợi.
Có con đường ở Nguyên quốc, Sở quốc và phương diện khác, "linh tài Lạc Nhật Kim Hồng thương" để luyện chế trong tay dần dần gia tăng một cách ổn định.
Rất có hy vọng tương lai vài chục năm nữa sẽ thu thập đủ.
...
Thời gian nhoáng một cái, lại là ba bốn năm qua đi.
Sau khi trở thành Tu sĩ Kim Đan, có được thọ nguyên tám trăm năm dài dằng dặc, thời gian cứ như trở nên hơi không đáng giá nữa.
Triêu Dương sơn, động phủ ba bốn năm trước tiếp kiến Lãnh Nguyệt Tâm.
Lưu Ngọc đứng chắp tay, đưa lưng về phía cửa vào động phủ, quanh thân toả ra khí tức như ngưỡng mộ núi cao.
Khiến cơ thể nhóm đệ tử tạp dịch lần lượt đi vào run rẩy xuất phát từ bản năng.
Giống như sinh vật cấp thấp đối mặt với kẻ săn mồi đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn!

"Tham kiến chủ nhân!"
Hơn năm mươi tên tử sĩ bị chọn, quy củ đi vào đại sảnh dưới sự chỉ huy của Lãnh Nguyệt Tâm, cùng nhau hành lễ với một người mặc hắc bào.
Mặc dù không biết rõ tu vi, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút khí tức lộ ra trong lúc vô tình đã khiến bọn họ không tự giác được mà run rẩy, rõ ràng thực lực người này vượt xa "Lãnh giáo quan".
Có thể người này chính là hắc thủ phía sau màn!
Thời gian bốn năm trôi qua, trải qua từng vòng từng vòng đào thải, lúc trước đầy một trăm người, lúc này chỉ còn lại chừng năm mươi.
Thế này còn là vì nguyên nhân tốc độ đào thải sau này chậm lại.
Chẳng qua mặc dù số lượng xuống thấp, nhưng "Chất lượng" lại được tăng cao.
Thời gian bốn năm đi qua, tu vi tất cả tử sĩ bị chọn đều tăng lên, từ Luyện Khí trung kỳ trở lên.
Một vài người có tư chất ưu tú lại còn có thể đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.
Ví dụ như Thẩm Sơn, Cung Tâm Viện, Hứa Hạo Nhiên.
Rất nhiều tử sĩ bị chọn hành lễ xong, mà mãi lâu sau vẫn không được đáp lại.
Khí tức kinh khủng tràn ngập trong phòng, sắc mặt Lãnh Nguyệt Tâm nghiêm nghị đứng một bên, chưa được cho phép, không ai dám tự tiện đứng dậy.
"Tí tách, tí tách…."
Chỉ vẻn vẹn tầm mười giây, trên trán một vài tu sĩ có tố chất tâm lý hơi hơi kém đã xuất hiện từng hạt mồ hôi rịn ra, nhỏ xuống mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"….."
Ngay lập tức, đồng tử tên tu sĩ phát ra tiếng động đã thu nhỏ đến cực hạn, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng.
Điều bọn họ tiếp nhận đều là những luyện tập nghiêm khắc nhất, phạm sai lầm trong thời điểm này, dù là ai cũng không thể đoán trước hậu quả.
"May mắn không bị truy cứu."
Thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt Tâm nhìn đến đây rồi lại dời đi, không có động tác nào khác, tên tu sĩ này lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế mà lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Ếch ngồi đáy giếng, bởi vậy có thể thấy sợ hãi của mọi người đối với "Lãnh giáo quan", cùng với "Luyện tập" trong mấy năm nay là nghiêm ngặt cỡ nào.
Nhạc đệm nho nhỏ qua đi, động phủ khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đối với Lưu Ngọc và Lãnh Nguyệt Tâm mà nói, chỉ mới trôi qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi, nhưng đối với hơn năm mươi tên tử sĩ bị chọn mà nói, lại cứ như một ngày bằng một năm!
"Đứng dậy đi."
Cuối cùng, sau khi trôi qua mười hai mười ba giây, một tiếng nói lạnh băng mang theo sự uy nghiêm vô danh vang lên.
"Tạ chủ nhân!"
Chúng tử sĩ nghe vậy như là nghe thấy tiếng trời, nhao nhao đứng dậy, động tác đều nhịp không nhanh không chậm.
Lưu Ngọc quay người, dùng ánh mắt soi xét nhìn xuống quan sát mỗi một tên tu sĩ từ trên cao.
Lúc này mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ ngân bạch như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, chỉ lộ ra một đôi mắt chấn động cả phách, khí chất toàn thân đã biến đổi.
Trở nên tà khí nghiêm nghị, âm tàn độc ác, nếu coi hắn là một vị ma đạo kiêu hùng, hoàn toàn không có chút không hài hòa nào.
"Rất tốt, làm vô cùng tốt."
"Có thể kiên trì đi đến bước này, so sánh với người có tư chất linh căn tương tự, mấy người đã đủ để được xưng tụng là "Tinh anh", đã vượt qua phần lớn kẻ trong cùng thế hệ."
Lưu Ngọc thản nhiên nói.
Giọng điệu hắn lạnh băng vô tình, âm thanh mang theo cảm giác máy móc giống như máy móc vô tình.
Bọn họ có thể tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, quả thực đã vượt qua đại bộ phận tu sĩ có cùng tư chất.
Tư chất ngụy linh căn chẳng những có tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp, mà xác suất gặp phải bình cảnh cũng lớn hơn tu sĩ bình thường.
Cho dù là tiểu cảnh giới từ Luyện Khí sơ kỳ đến trung kỳ, cũng có chừng năm phần trở lên có thể gặp phải bình cảnh.
Nguyên nhân chính là là ngụy linh căn bị thiếu hụt đủ loại, cho dù là độ phù hợp Linh khí có ưu tú hay không, thì đại đa số tông môn vẫn sẽ từ chối tư chất ngụy linh căn ở ngoài cửa.
Không như hắn, nỗ lực và thu hoạch hoàn toàn không hề có quan hệ trực tiếp với nhau.
Tài nguyên để bồi dưỡng một Trúc Cơ ngụy linh căn, tính toán tỉ mỉ thử, đủ để bồi dưỡng mấy tên Trúc Cơ tam linh căn rồi.
Ai ưu ai kém liếc qua là thấy ngay, đưa ra lựa chọn như thế nào cũng không khó khăn.
Cũng chỉ có Lưu Ngọc, có Tiên Phủ tài đại khí thô làm hậu thuẫn, mới có thể ngang tàng bồi dưỡng những người này như thế.
Mỗi tháng đều có một bình đan dược tương ứng với cảnh giới, loại đãi ngộ thế này, ngay cả đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông cũng không thể sánh nổi, với lại gặp bình cảnh còn có thể cung cấp thêm một lần đan dược để phá vỡ cảnh giới.
Điều kiện hậu đãi như thế, nếu còn không thể đạt tới Luyện Khí trung kỳ, thì đúng thật là người vô dụng.
Người vô dụng nhất định sẽ bị đào thải, chẳng qua trước khi chết, còn có thể phát huy thêm một chút tác dụng.
Trở thành tài nguyên để Lưu Ngọc nghiên cứu về phương diện nguyên thần, bỏ ra một chút cống hiến.
Như thế cũng là để báo đáp lại số tài nguyên hắn đầu tư vào giai đoạn trước.
"…."
Nghe thấy tán dương và khẳng định của "chủ nhân", không ít tu sĩ nhịn không được mà âm thầm tự đắc, hai mươi tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, cũng không kém một vài tam linh căn là bao nhiêu.
Mà trong số các tu sĩ tự đắc, đúng lúc Hứa Hạo Nhiên là một trong số đó.
Khóe miệng của hắn ta nhếch lên nhỏ tới mức không thể nhận ra, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa. Hết chương 1281.



Bạn cần đăng nhập để bình luận