Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 463. Hàn Vụ đại doanh(2)

Chương 463. Hàn Vụ đại doanh(2)
Cổng chính không lớn lại nhiều tu sĩ như thế dĩ nhiên không thể tất cả đều ra ngoài hết trong một chốc một lát được.
Nhưng có Kim Đan trưởng lão ở đây, ai cũng không dám tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đa số người tu tiên vẫn rất kiên nhẫn, không vì gì khác, họ đả tọa luyện khí mười năm như một ngày, chẳng lẽ không gian nan?
Như thể đã hẹn trước vậy, sau khi pháp bảo của Nghiêm trưởng lão tới, từng đợt uy áp đạt đến cấp Kim Đan truyền tới từ các hướng khác nhau trên bầu trời.
Bốn kiện pháp bảo khác nhau đập vào trong mắt mọi người ở Thanh châu.
Bốn kiện pháp bảo này đều cực kỳ khổng lồ, cái nào cái nấy cỡ mấy chục trượng, trông đám tu sĩ Trúc Cơ trở nên vô cùng nhỏ bé khi đứng trước chúng.
Chúng lần lượt là một kiếm, một gương, một tòa lầu, một chiếc xe.
Kiếm là một thanh Phi Kiếm Pháp Bảo màu bạc sáng ngời, nhuệ khí bức người, tu sĩ bình thường nhìn e rằng sẽ bị sát khí làm sợ hãi để lại bóng ma tâm lý. Mỗi khi nhớ lại bỗng cảm thấy cần cổ ớn lạnh, lông tơ dựng thẳng.
Gương là một pháp bảo Bát Quái Kính bên trên có khác đồ án “Đại ngũ hành, tiểu tam kỳ”, giải thích nguyên lý tương sinh tương khắc của tam kỳ ngũ hành, chủ nhân của nó hơn phân nửa là một tu sĩ có học thức uyên bác.
Tòa lầu là pháp bảo Tú Lâu tinh xảo tao nhã, trang trí hoa lệ. Tổng thể cả tòa kiến trúc này là màu đỏ thẫm nhưng lại đốt đèn lồng đỏ rực, từng ngọn đèn dầu lập lòe bên trong, trông mang ý vị ai oán, không may mắn.
Xe là một Long Xa do Hắc long kéo, nhìn kỹ có thể phát hiện con rồng này cũng không phải “Chân Long”, mà là một con Huyết Tam Trảo giao long. Hơn nữa, giao long không còn chút sinh cơ, rõ ràng đã chết từ lâu, khắp thùng xe vàng tươi trông vô cùng cao quý.
Hắc giao kéo xe, thùng xe màu vàng, thật sự rất phô trương!
Lưu Ngọc nhìn bốn kiện pháp bảo xuất hiện với khí thế khiếp người cùng một lúc, trái lại tâm cảnh chỉ dao động khẽ, dù sao trước kia hắn đã từng chứng kiến hai lần.
Hắn có thể bình tĩnh nhưng rất nhiều tu sĩ không bình tĩnh nổi, phát ra từng tiếng kinh hô, bàn tán xôn xao.
Lưu Ngọc không màng đồng môn bên cạnh thế nào, suy đoán bốn kiện pháp bảo này đại diện cho thế lực nào.
Hắn đoán chắc pháp bảo Phi Kiếm là của tu sĩ Tàn Nguyệt Cốc.
Pháp bảo Hồng Tú Lâu hẳn là của tu sĩ Phiêu Tuyết Các, ngoài tông môn đa số là nữ tử và tu nữ tu là chính ra, có lẽ các tông môn khác cũng không tiện sử dụng pháp bảo này để chở đệ tử tông môn.
Mà pháp bảo Bát Quái Kính, chắc chắn là của tu sĩ Thanh Hư Phái.
Cuối cùng là “Long Xa” phô trương nhất, dĩ nhiên là của đám Hợp Hoan Môn ở Kính châu rồi.
Nguyên Dương Tông thù hận sâu sắc với Hợp Hoan Môn, Lưu Ngọc cũng đã từng đấu pháp mấy trận với tu sĩ của Hợp Hoan Môn.
Cân nhắc vị trí của mình đứng trên lập trường của tông môn, dĩ nhiên hắn cũng không có cảm tình gì với môn phái chiếm đóng Kính châu này.
Hành động tiếp theo của bốn kiện pháp bảo đã chứng thực suy đoán của Lưu Ngọc không hề sai.
pháp bảo Ngân Bạch Phi Kiếm dừng lại trước đại doanh có lá cờ đoạn kiếm, ba kiện khác phát sáng, cũng hạ xuống trước đại doanh có ký hiệu tương ứng.
Sau khi mấy kiện pháp bảo đến, bốn đại doanh lớn cũng có động tĩnh không nhỏ.
Tuy rằng do địa hình, có hai đại doanh không thể thấy được, cũng vượt quá phạm vi thần thức nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự dao động của rất nhiều luồng khí tức.
Đột nhiên, một luồng linh áp khổng lồ toát ra từ trông doanh địa, thoáng chốc đã xuất hiện ở trước mặt nhóm Lưu Ngọc.
Hiển nhiên lại là một vị tu sĩ Kim Đan, đây là Chu Toàn – Chu trưởng lão có vóc dáng gầy gò, để chòm râu dài. Lão đến Hàn Vụ đại doanh chủ trì đại cục trước.
Chu trưởng lão đi tới đứng cách Nghiêm trưởng lão một đoạn không xa, vung tay tạo thành một kết giới cách âm, cũng không biết hai người trao đổi gì.
Trước mặt hai vị Kim Đan trưởng lão, hơn hai trăm tu sĩ Trúc Cơ còn khá yên tĩnh, chỉ nhỏ giọng bàn tán, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía đại doanh khác.
Mà các tu sĩ Luyện Khí kỳ lục tục ra khỏi đại doanh, đứng yên sau lưng các tu sĩ Trúc Cơ.
Hiển nhiên là đám tu sĩ Luyện Khí kỳ chia ra làm hai bên, một bên toàn là đệ tử của Nguyên Dương Tông, họ đứng cách nhau không quá xa. Một bên khác là tu sĩ của thế lực phụ thuộc, các gia tộc hay tông môn tự tạo thành tổ đội nhỏ, khoảng cách giữa họ khá xa, rõ ràng là không hề tin tưởng lẫn nhau.
Căn cơ của họ đều ở Thanh châu, nếu không phải vì sống sót, chưa biết chừng giữa họ đã kết thù từ lâu. Chẳng qua dưới sức ép của Nguyên Dương Tông, họ mới cùng nhau chiến đấu, nhưng rõ ràng không yên tâm giao phía sau cho đối phương.
Nếu nói người trước là “đội ngũ chính quy” thì người sau lại giống “tạp binh”.
Thời gian dần trôi qua, mặt trời chói chang đã lên đến đỉnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận