Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1137. Tử vong cả hai (4)



Chương 1137. Tử vong cả hai (4)




Trong giây lát, lực lượng thần thức vô hình vô chất dựa theo phương thức đặc thù nào đó mà ép thành một cây "Kích Thần Thức".
Chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trượng bắn vào giữa mi tâm của đối thủ.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là tuyệt sát!
Sau khi thanh niên chính khí mơ hồ, pháp khí phi tiêu màu đen và cuộn giấy dị thú cũng mất đi quyền điều khiển, Linh quang lập tức mờ đi mấy phần, nhưng vẫn vận hành theo quỹ đạo lúc đầu.
Giữa thần thức hai mươi dặm và thần thức mười dặm cũng không phải chênh lệch gấp đôi bình thường, mà là chênh lệch tận mấy lần.
Lấy thần thức hiện tại của Lưu Ngọc mà thi triển "Kinh Thần Thích" thì cho dù có là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng chỉ một hơi thở cũng đủ khiến người kia mất đi ý thức.
Mà trong đấu pháp ở cảnh giới Trúc Cơ, có khi nửa hơi thở cũng chính là khoảng cách sinh tử!
"Đinh đinh".
Ám Nguyệt kiếm quét ngang, tùy tiện đánh bay phi tiêu màu đen, Lưu Ngọc không hề keo kiệt mà thi triển "bí thuật Tránh Linh".
Tinh hoa khí huyết bên trong huyệt Thiên Trung lập tức tiêu hao hết một phần nhỏ, cơ thể bộc phát ra một luồng động lực cường đại.
Thân ảnh của hắn lập tức xuất hiện trước người của thanh niên chính khí.
"Thanh Dương Ma Hỏa."
Tay trái Lưu Ngọc vừa lật, một đốm lửa màu xanh lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Tiếp đó nhẹ nhàng chặn lại, Thanh Dương Ma Hỏa lập tức vòng qua ngăn cản của cuộn giấy dị thú, lao vào người của thanh niên chính khí.
"Xì xì."
Chưa đến nửa hơi thở, nhục thân của gã kia đã hóa thành tro tàn, trở thành nhiên liệu cho Ma Hỏa càng lớn mạnh hơn.
Lưu Ngọc tiếp tục động tác, thanh niên chính khí đã không còn chút phản kháng nào, chết cũng không khôi phục nổi ý thức.
Uy năng của "Kinh Thần Thích" bởi vậy mà có thể thấy được một chút.
Đối phó với tu sĩ cùng giai, thần thức càng chênh lệch lớn thì hiệu quả của bí thuật này càng thêm rõ ràng, thường đưa đến tác dụng quyết định thắng bại.
Đây là ưu thế đặc biệt của Lưu Ngọc, tu sĩ khác khó lòng mà phòng bị.
Chỉ với một chiêu này, cũng đủ khiến hắn có thể tung hoành khắp cảnh giới Trúc Cơ!
Đối mặt với tu sĩ bình thường, dưới tình huống một đối một, không nói tới giết gà dọa khỉ, nhưng chênh lệch cũng chẳng xa.
Mà tu sĩ bình thường cho dù thực lực của hai bên khác biệt thật lớn, thì trước hết cũng chỉ có thể phá hủy các loại phòng ngự ban đầu của đối phương, rất khó đưa đến hiệu quả một kích tất sát.
Nếu so sánh thì công kích thần thức chiếm ưu thế cực lớn.
Thu Linh khí pháp khí của thanh niên chính khí vào túi trữ vật, rồi treo túi trữ vật lên bên hông, Lưu Ngọc nhanh chóng thu thập các loại chiến lợi phẩm.
Sau đó nhanh chóng sử dụng lực lượng và pháp thuật của cơ thể trở về cửa hang.

Mặc dù bản thân ở thông đạo, cách bình đài ngoài cửa hang chừng ba, bốn dặm.
Nhưng với thần thức cường đại của Lưu Ngọc, lúc nào cũng thu được tình huống bên ngoài.
Đường Thiên Bảo và Chu Tử Văn đang kịch liệt chiến đấu, Chu Tử Văn hơi chiếm thế thượng phong, nhưng trong nửa khắc thì tạm thời chưa phân thắng bại được.
Mà nam tu Vô Mi vẫn trắng trợn nhường như cũ, đều "Sinh động" như thật với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia.
Về phần Tử Sam, dưới sự công kích điên cuồng của Nhậm Hồng Nhan, đã gần tới cực hạn.
Linh quang Linh khí pháp khí ảm đạm, uy năng cũng thấp hơn ban đầu nhiều.
"Tử Sam tiên tử, cần phải kiên trì, Hồng mỗ đến giúp ngươi một tay!"
Ra khỏi cửa hang, Lưu Ngọc lập tức nói.
Nhìn thấy mạng sống Tử Sam như ngàn cân treo sợi tóc, hắn vội vàng tới gần để cứu viện, nhằm duy trì thế cân bằng yếu ớt này.
"Hồng đạo hữu!"
Đối với sự xuất hiện của Lưu Ngọc, Tử Sam có vẻ cực kỳ ngạc nhiên, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Keng keng."
Chỉ là lời còn chưa dứt, Linh quang pháp khí của nàng ta đã hoàn toàn mờ đi, mất đi sự khống chế.
Một mũi tên lông vũ màu đỏ đỏ xuyên qua ngực nàng ta, lưu lại một cái lỗ máu to bằng nắp chai.
Mà lúc này, Lưu Ngọc đúng lúc đuổi tới bên cạnh.
"Tiên tử, ngươi thế nào?"
"Cố kiên trì!"
Vẻ mặt Lưu Ngọc lộ ra vẻ "hoảng sợ", cầm Ám Nguyệt kiếm múa may không chút kẽ hở, thực lực luyện thể bạo phát, đánh tan từng ảo ảnh đao binh.
Lời này của hắn thật ra là lời thật lòng, hắn muốn duy trì thế cân bằng yếu ớt này nên không hy vọng nàng ta chết ngay lúc này.
Dựa vào thực lực sinh mệnh cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, cho dù bị xuyên thủng tim thì Tử Sam cũng không chết ngay được.
Chỉ là khí tức sinh mệnh của nàng ta nhanh chóng yếu đi, thân thể lung lay, cuối cùng vẫn là ngã về sau.
Nhưng ý thức của nàng ta còn chưa tiêu tán, còn miễn cưỡng thao túng được món Linh khí thượng phẩm kia, kết thúc phần lực lượng sau cùng của mình.
Thấy thế, Lưu Ngọc dựng lên vòng bảo hộ xanh thẳm.
Vừa ứng phó với công kích của đao binh vừa đưa một tay ra, ôm Tử Sam té ngã trên đất vào tay.
"Khụ khụ."
Tử Sam yếu ớt ho khan, khóe miệng chảy ra vệt máu đỏ tươi, trên gương mặt tuyết trắng lộ ra vẻ khiến người ta giật mình.
Lúc này, thần thái trong mắt của nàng ta đã ảm đạm đi rất nhiều.
Tử Sam há to miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nói.
"Ta, ngươi..."
"Chúng ta đều đến từ cơn ác mộng đáng chết này."
"Giải thoát rồi."
Giọng nói của nàng ta nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải ngũ giác của tu tiên giả nhạy cảm, gần như không thể nghe thấy được.
Nói xong, thần thái trong mắt Tử Sam hoàn toàn mờ đi, khí tức sinh mệnh cũng hoàn toàn biến mất, tựa như đèn cạn dầu.
Mặc dù thân thể trong ngực vẫn còn ấm áp nhưng đã là một cỗ thi thể.
Cùng lúc đó, Linh khí của nàng ta mất đi điều khiển của chủ nhân, Linh quang nhanh chóng ảm đạm rồi rơi xuống đất.
Không có quá nhiều cảm khái, vì tránh gánh nặng không cần thiết, Lưu Ngọc ném thi thể tới rìa bình đài. Hết chương 1137.



Bạn cần đăng nhập để bình luận