Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 799. Thật là to gan(3)

Chương 799. Thật là to gan(3)
Trong khoảng thời gian rối ren này, làm như vậy cũng không thể nào quở trách được, dù sao thì pháp thuật dịch dung của Tu Tiên Giới thực sự có quá nhiều loại rồi.
Càng huống hồ đây chính là quy định của tông môn, Lưu Ngọc tất nhiên cũng sẽ không tính toán so bì gì với một tu sĩ Luyện Khí, hắn ngay lập tức lấy ra lệnh bài rồi ném qua đó.
“Là lỗi của ta, vẫn mong sư thúc đừng chê trách.”
Tên đệ tử trong môn kia dùng hai tay để đón lấy lệnh bài, lấy ra một món pháp khí được đặc chế để kiểm tra thật giả, sau đó đưa lại cho hắn một cách kính cẩn lễ phép, rất nhanh đã mở trận pháp ra.
Lưu Ngọc phất tay, không tính toán so đo những chuyện này làm gì, đi thẳng vào trong phường thị.
Trên đường phố của phường thị Kim Khuyết chỉ có lác đác vài bóng người, nơi này đã ở trong trạng thái giới nghiêm toàn diện.
Ngoại trừ đội ngũ đi tuần tra ra thì bất cứ tu sĩ nào đi lại trên đường đều sẽ bị thẩm tra, so với cảnh tượng mà hắn nhìn thấy ở Cổ Khuyết Thành thì còn nghiêm ngặt hơn nhiều.
Tùy ý tìm một đệ tử tuần tra ở trong phường thị, hỏi rõ chỗ ở hiện tại của Kim Đan trưởng lão, hắn rất nhanh đã tìm được nơi ở tạm thời của sư tôn hời Lý Trường Không.
Phía đông phường thị Kim Khuyết, trong một trạch viện to lớn có Linh khí nồng đậm, cảnh sắc xinh đẹp.
“Đệ tử Lưu Ngọc bái kiến sư tôn!”
Lưu Ngọc đứng ở ngoài đình, cung kính hành một lễ với người đang ở trong đình là Lý Trường Không.
“Không cần đa lễ, vào đây đi.”
“Sao không ở bên ngoài chấp hành cho tốt nhiệm vụ của tông môn đi, vội vội vàng vàng chạy đến phường thị Kim Khuyết tìm bổn tọa để làm gì?”
Một lát sau, Lý Trường Không đặt quyển sách trong tay xuống, nghiêm túc nói.
Cùng với sự oai phong khi ở trên vị trí cao trong một thời gian dài, mặc dù lão không phóng ra Linh áp Kim Đan nhưng lại làm chủ một khí thế uy nghiêm sẵn có.
Linh Giác nhạy bén đang báo hiệu, trong lòng Lưu Ngọc bỗng chốc khẽ run, hắn đi vào trong đình theo như lời lão nói, lại hành lễ thêm lần nữa, nói:
“Nhiệm vụ lần này của đệ tử mặc dù có chút khó khăn nhưng về tổng thể vẫn coi như là thắng lợi, bước đầu tiên đã được thực hiện một cách thuận lợi.”
“Lần này đệ tử đặc biệt đến để báo cáo nhiệm vụ với sư tôn, giao nộp thu hoạch của nhiệm vụ lên cho tông môn!”
“Và cả, muốn xin sư tôn chỉ bảo một chút.”
“Nếu như đệ tử chết bất đắc kỳ tử ở nơi đất khách quê người thì thật không xứng với sự đề bạt của sư tôn.”
Nói rồi, hắn cởi hai cái túi trữ vật ở bên hông ra, cung kính đặt lên trên cái bàn dài.
Hai cái túi trữ vật to vượt ra, hơn nữa còn là túi trữ vật thượng phẩm, vừa nhìn đã biết là đang chứa đựng không ít tài nguyên.
Nhìn thấy hai cái túi trữ vật này, trong mắt Lý Trường Không lóe lên một tia ngạc nhiên, đợi đến khi nhìn rõ những tài nguyên được chứa đựng ở bên trong đó, trong lòng lão càng ngấm ngầm hài lòng.
Thái độ có thể nói rõ được rất nhiều điều.
Có thể nộp lên nhiều tài nguyên như thế cho tông môn, đủ để chứng tỏ lòng “trung thành” của Lưu Ngọc, ít nhất thì so với những lĩnh đội Thanh Phong khác thì có thể coi như là một dòng chảy trong sạch rồi.
Càng hiếm có hơn là, hắn biết phải đưa cho vị sư tôn như lão đây “xem qua” trước.
“Khó khăn?”
“Nhưng sao bổn tọa lại nghe nói phía bên Thanh Dương ngươi vô cùng thuận lợi chứ?”
“Còn gây ra thanh thế lớn như thế, tạo nên tên tuổi lớn như thế cơ mà!”
Trên mặt Lý Trường Không như cười như không, dường như đang nói đùa.
Có điều, lão đã rất nhanh thu lại ý cười, sắc mặt trầm xuống, trách cứ nói:
“Thật là to gan mà!”
“Ngươi có biết tội chưa?”
Giọng nói của Lý Trường Không bình tĩnh một cách kì lạ.
Giống như bầu trời đã tích tụ đầy những đám mây đen, sắp sửa đón lấy mưa to gió lớn, gửi đi cơn thịnh nộ của sấm sét!
“Đệ tử biết tội.”
Lưu Ngọc vội vàng khom lưng, “hết sức lo sợ” nói:
“Nhưng đệ tử cũng có nỗi khổ trong lòng!”
“Bạch gia chống cự đến cùng, chỉ vỏn vẹn trong một trận chiến, có đến tận hai mươi mốt đệ tử Luyện Khí kỳ ở trong đội ngũ đã tử trận, các vị sư đệ sư muội cũng đã bị thương tích với các mức độ nặng nhẹ khác nhau.”
“Nếu như cứ để như thế mãi, e rằng đến cuối cùng sẽ chẳng còn lại mấy người có thể sống sót mà trở về tông môn.”
“Đến lúc đó sẽ càng có lỗi với sự bồi dưỡng của tông môn, càng không có mặt mũi nào để đối diện với những đồng môn đi trước!”
“Quả thực là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, đệ tử mới sử dụng phương pháp cực đoan này, muốn làm cho những tu sĩ của Yến quốc kinh sợ!”
“Vẫn mong sư tôn hiểu cho!”
Ngoài mặt thì hết sức lo sợ, nhưng trong lòng Lưu Ngọc lại sóng yên biển lặng.
Hắn biết rất rõ, nếu như sư tôn hời đã nói như thế ở đây thì sẽ hoàn toàn không có ý định đào sâu thêm nữa.
Nhiều lắm cũng chỉ là quở trách một trận, phạt lấy một ít Linh Thạch rồi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận