Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 925. Thu dọn tàn cuộc

Chương 925. Thu dọn tàn cuộc
Tào Nguyên Võ nói xong liền lấy Linh khí Tam Xoa Kích ra, đâm thẳng về phía trận pháp.
Trong lúc nhất thời, từng món Linh khí, pháp khí lại bay lên rồi đâm thẳng xuống trận pháp nhị giai trung phẩm đang bảo vệ Linh điền.
Nếu đám người này dốc hết toàn lực, có lẽ chỉ cần thời gian một hai hơi thể là có thể phá bỏ trận pháp. Chẳng qua là do trong lòng ai cũng cố kỵ đám Linh thảo nên mới không dám thả tay thả chân làm việc.
Bọn họ chỉ dựa vào cách đơn giản tự nhiên nhất, nhanh chóng làm hao mòn uy lực của trận pháp, có ý để nó tự sụp đổ.
Mười tu sĩ Trúc Cơ ra tay cùng một lúc, uy lực không phải là bình thường đâu. Chỉ trong vòng có bảy, tám nhịp thở là ánh sáng trên trận pháp đã nhạt đi thấy rõ.
Đúng lúc này, sắc mặt Tào Nguyên Võ vẫn như thường, triệu hồi Linh khí Tam Xoa Kích.
Nếu ở trong một trận đấu pháp bình thường, hành động này cũng rất bình thường, giống như khí lực cũ đã hết mà cái mới còn chưa sinh ra, cần phải tích góp uy lực thêm một lần nữa.
“Đến rồi.”
Thế nhưng trong đầu Lưu Ngọc lại lóe lên suy nghĩ này. Hắn mới vừa cảm ứng được thần thức của Tào Nguyên Võ có dao động truyền âm.
Nếu hắn đoán không nhầm thì đây là tín hiệu muốn động thủ.
Quả nhiên chỉ một khắc sau, ngay trước lúc uy lực của trận pháp bị mài mòn hết, biến cố đã xảy ra!
Sau khi Linh khí Tam Xoa Kích của Tào Nguyên Võ tích trữ uy lực xong, nó chẳng những không tấn công về phía trận pháp mà còn thay đổi phương hướng.
Tấn công vào một tán tu Trúc Cơ hậu kỳ khác ngoài nhóm ba người của hắn ta.
Cùng lúc đó, trong một nhóm nhỏ cách chỗ Lưu Ngọc đứng không xa cũng truyền ra dao động pháp khí.
Chỉ là tán tu có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, cẩn thận chú ý chính là kỹ năng sống cơ bản nhất.
Cho dù là đã đến lúc này, Linh thảo giá trị liên thành đang ở ngay trước mắt thì bọn họ cũng sẽ không yên tâm, bỏ qua phòng bị cơ bản nhất.
Nên khi đám người Tào Nguyên Võ đột nhiên làm khó, tuy có chiếm ưu thế hành động bất ngờ những lại không đánh lén thành công.
“Keng! Keng!” “Bang!”
Linh khí Tam Xoa Kích bị một tấm lá chắn có màu đỏ thẫm cản lại. Mặc dù nó đã chiếm thế thượng phong nhưng lại không có cách nào giải quyết được mục tiêu ngay lập tức.
Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bị Tào Nguyên Võ đánh lén là một lão giả gầy như que củi, nhìn qua cũng tầm bảy, tám mươi tuổi, được xưng là Thanh Khê Tán Nhân.
Nếu bỏ dáng vẻ vừa chém giết tu sĩ Bạch Vân Quan thì người này cũng coi như là có tiên phong đạo cốt của thượng tiên.
Người này giống như đã sớm có dự đoán, gần như ngay vào lúc Linh khí Tam Xoa Kích thay đổi phương hướng, ông ta cũng lấy ra pháp khí phòng ngự của mình.
Chỉ là mỗi người đều có những kinh nghiệm khác nhau nhưng cũng không phong phú là mấy. Tuy ông ta không chết ngay tại chỗ những cũng phải chịu thương tích không nhẹ.
Thực lực bản thân cũng khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, chỉ sợ là nhiều nhất cũng chỉ phát huy được bảy phần.
Người đánh lén cũng không ham hố tấn công. Ra đòn xong thì lập tức né xa, tránh cho khỏi rơi vào tình thế bị vây công, bảo vệ bên cạnh Tào Nguyên Võ.
Cùng lúc đó, Linh khí pháp khí đang công kích trận pháp bảo vệ Linh Dược viên cũng đồng loạt dừng lại, bị đám tán tu triều hồi lại trong tay.
"Keng!"
Trong thời gian ngắn, Linh khí Tam Xoa Kích không đột phá được phòng ngự của lá chắn màu đỏ. Sau khi hung hăng chém thêm một nhát, nó cũng bị Tào Nguyên Võ triệu hồi về trong tay, tạm thời ngừng công kích.
Lồng ánh sáng màu xanh lục bảo vệ linh điền, hai nhóm tu sĩ im lặng giằng co với nhau, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Một phe là bốn người Tào Nguyên Võ, gồm hai tên Trúc Cơ hậu kỳ, một Trúc Cơ đỉnh phong, một Trúc Cơ sơ kỳ.
Một phe, gồm Thanh Khê Tán Nhân, Diệp Mộng Hoa và những người còn lại. Trong đó đã bao gồm cả Lưu Ngọc.
Tuy số lượng người nhiều hơn nhưng tu vi lại thấp hơn không chỉ một bậc thôi đâu. Người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, rồi lại còn có cả một người bị thương không hề nhẹ.
Xét trên tình hình thực tế thì chắc chắn là cực kỳ bất lợi cho phe Thanh Khê Tán Nhân.
"Tào đạo hữu đúng là giỏi tính toán thật đấy!"
"Lão phu ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính tới chuyện Ngô đạo hữu là người của ngươi."
Ước chừng qua khoảng bốn năm nhịp thở, Thanh Khê Tán Nhân là người lên tiếng trước.
Tuy bị đánh lén nhưng giọng điệu của ông ta vẫn rất bình thản, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng không thấy được vẻ giận dữ.
Bởi vậy mới có câu ‘người già thành tinh’, trải qua quá nhiều tang thương nên lão nhân này đã có thể vui buồn không lộ rõ.
"Thanh khê đạo hữu quá khen."
“Có câu ‘binh giả quỷ đạo dã’.”
** Binh giả quỷ đạo dã: người dùng binh đánh trận phải biết thay đổi thất thường, vận dụng mọi cách để mê hoặc, lừa gạt kẻ địch.
“Tại hạ chẳng qua chỉ là thực hiện vào kế nhỏ, thật sự không gánh nổi khen ngợi của đạo hữu.”
Đã nắm chắc thắng lợi trõng tay, Tào Nguyên Võ cười ha ha nói.
Thế nhưng trong lòng hắn ta lại không có một tí chủ quan nào. Không đến giây phút cuối cùng, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
"Đạo hữu đã hạ quyết tâm, muốn độc chiếm cả cái Linh Dược viên này rồi ư?"
Phát hiện ra tình cảnh nguy hiểm của mình, nếp nhăn trên mặt Thanh Khê Tán Nhân dường như đã hằn sâu hơn. Ông ta nhíu mày hỏi.
Trò chuyện ngoài miệng không hề nhắc tới nhưng Thanh Khê Tán Nhân đã âm thầm truyền âm, kết nối với Diệp Mộng Hoa cùng các tu sĩ Trúc Cơ khác.
Đại ý là địch mạnh ta yếu, nhất định phải liên hợp với nhau thì mới có chút hi vọng sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận