Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 441. Tổng thu hoạch cuối cùng(2)

Chương 441. Tổng thu hoạch cuối cùng(2)
Dưỡng Thần đan dùng để ủ chín phí tổn càng cao, trình độ khó khăn khi luyện đan cũng rất lớn. Nếu dùng mỗi ngày, hàng năm chừng cần tiêu phí sáu ngàn Linh Thạch.
Đối với Lưu Ngọc mà nói, đây cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Nhưng hết thảy đều là đáng giá, dùng Linh Thạch để thúc linh thảo, sau đó luyện chế thành đan dược, đổi lấy chính là tu vi và thực lực tăng mạnh nhanh chóng.
Tư chất tam linh căn bình thường mà hai mươi tám tuổi đã Trúc Cơ, đến úc này gần mười bảy năm đã tiếp cận Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, lại thêm năm năm nữa là có thể đạt tới sơ kỳ đỉnh phong.
Đây vẫn là vì tu luyện Ma Hỏa Luyện Nguyên, rất nhiều tạp chất bên trong pháp lực bị loại trừ, nếu không đã sớm tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.
Nguyên Thần của hắn lại viễn siêu đồng giai, đủ loại ưu thế tích lũy lại, tuy tu vi vẫn là cảnh giới sơ kỳ, thần thức lại đã đạt tới trình độ hậu kỳ.
Tương phản với thực lực tăng lên chính là Linh Thạch trong túi trữ vật dần dần hao mòn, chỉ còn lại có năm nghìn, là hạn mức ít nhất từ khi đạt tới Trúc Cơ đến giờ.
Năm nghìn Linh Thạch còn chẳng đủ tiêu hao trong một năm. Tuy rằng đã bốn năm chưa đi thu tiền lời bên phía Ngọc Đan Đường.
Nhưng mỗi tháng cũng chỉ lời ba trăm gì đó, một năm cao lắm là ba nghìn sáu trăm, bốn nghìn năm. Tính xuống cũng chỉ khoảng mười lăm nghìn Linh Thạch mà thôi.
Nếu so với tiêu hao khi tu luyện thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
"Có lẽ đây chính là lúc nên thả ra tin tức ta có thể luyện chế đan dược nhị giai."
Trong đầu Lưu Ngọc lập tức dâng lên ý niệm như vậy.
Vì giả bộ bản thân đang học tập luyện chế Tinh Nguyên đan, mấy năm nay hắn vẫn luôn mua linh thảo của Vọng Nguyệt Thành.
Tính thời gian cũng gần mười năm tới nơi, giờ này thả tin tức ra cũng chỉ có thể được liệt vào hàng ngũ luyện đan sư thiên phú tương đối tốt.
Nếu còn không bán đan dược Trúc Cơ kỳ, hắn đều không có Linh Thạch để duy trì quá trình tu luyện xa xỉ của mình.
Tu sĩ khác mà muốn duy trì tu luyện xa xỉ thế này chắc chỉ có truyền nhân duy nhất của Nguyên Anh lão quái mà thôi?
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc cười ngây ngốc, ôm ấp mong đợi nhìn về phía ba túi trữ vật.
Nam tử áo hồng đóng tại mỏ quặng Tử Tinh, trên người mang theo Lưu Huỳnh Tử Tinh, theo lý mà nói thì tài sản dày nhất.
Vì thế, Lưu Ngọc mở túi trữ vật của nam tử áo hồng ra trước, dốc ngược lên bàn.
‘Rầm!’
Một đống lớn vật phẩm đổ nghiêng ra tới, may mà bàn đá của Lưu Ngọc vừa rộng vừa dài nên mới có thể đủ để chứa được.
Hắn dọn hết vật phẩm vô dụng sang một bên, chỉ chừa lại một đống Linh Thạch, một đống tinh thể trong suốt màu tím lấp lánh, hai kiện pháp khí cực phẩm là Cốt Trượng màu đỏ và Chiết Phiến hồng nhạt. Cuối cùng là một đống chai lọ vại bình, đều là đan dược có hiệu quả khác nhau.
Chồng Linh Thạch kia ước chừng trên dưới một ngàn hai trăm khối, Lưu Ngọc tùy tay thu vào túi trữ vật của mình, lại cầm hai kiện pháp khí cực phẩm lên đánh giá một hồi, sau đó cũng thu vào túi trữ vật.
Về phần chồng Lưu Huỳnh Tử Tinh kia, có khoảng một cân rưỡi gì đó, ước chừng đổi được ba nghìn Linh Thạch. Hắn dùng một hộp ngọc thật to cất chứa, định tìm dịp nào đó để bán ra.
Cuối cùng là bình lọ đựng đan dược và tài nguyên tu luyện, cũng ước chừng đáng giá vài trăm Linh Thạch, chỉ lưu lại thứ hữu dụng, không dùng được thì thả lại túi trữ vật của nam tử phấn y, tranh thủ dịp nào đó đem bán.
Tổng tài sản của nam tử phấn y khoảng bốn ngàn, trong số Trúc Cơ trung kỳ cũng khá dày dặn rồi.
Lưu Huỳnh Tử Tinh thì là tài sản của Hợp Hoan Môn, chẳng qua được nam tử giữ giúp mà thôi, không thể tính vào phần tài sản riêng.
‘Rầm!’
Kế tiếp là túi trữ vật của Tạ Tuấn Kiệt, chỉ có một chồng vật phẩm nho nhỏ đổ trên bàn.
Nổi bật nhất trong đó là hơn bốn mươi khối Linh Thạch trung phẩm, tiếp theo là một đống quần áo, có rất nhiều đều không khớp với cơ thể của hắn ta. Đã vậy còn chẳng có nổi một lọ đan dược dùng để tu luyện.
"Tạ Tuấn Kiệt bị kẹt tại bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ không thể tăng tiến, xem ra là quyết tâm được ăn cả ngã về không."
"Chỉ sợ giết người đoạt bảo đã là chuyện gã ta quen tay hay làm."
Nhìn chồng quần áo này, Lưu Ngọc thoáng đăm chiêu.
Hành động của người này rất có tính mê hoặc, xuống tay lại tàn nhẫn quả quyết, còn có một kiện linh khí thượng phẩm tốt nhất trong tay, thực lực không kém.
Lấy tiêu chuẩn của ma tu mà nói, người này đã ‘đủ tư cách’.
Nếu đổi thành một tu sĩ có lòng cảnh giác, thực lực hơi kém một chút có khi đã bị hắn ta đắc thủ.
Đáng tiếc, Tạ Tuấn Kiệt đi đêm nhiều, cuối cùng vẫn gặp phải ma.
Lưu Ngọc không tin bất luận kẻ nào, hơn nữa rất nhiều con bài chưa lật, am hiểu cực sâu đạo của ma tu.
Lưu Ngọc còn ma tu hơn rất nhiều ma tu!
Bốn ngàn Linh Thạch coi như niềm vui ngoài ý muốn, phi châm trong suốt đã hỏng, thứ Lưu Ngọc coi trọng nhất chính là đại kích kiểu cổ.
Nghĩ đến đây, hắn lấy kích từ túi trữ vật ra tới, nắm trong tay đánh giá tỉ mỉ.
Nổi bật nhất chính là hai lỗ hổng, khiến cho đại kích bị hao tổn không nhẹ, may là cũng không nghiêm trọng lắm, còn có hi vọng chữa trị.
"Thanh Giao kích!"
Lưu Ngọc tìm được ba chữ tại một gờ nhỏ trên đại kích cổ xưa này, nhẹ giọng niệm thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận