Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 495. Chặn giết ở yếu đạo

Chương 495. Chặn giết ở yếu đạo
Trước đây vì để tu luyện, mỗi một khối Linh Thạch đều phải đếm mà tiêu, gã cũng mới chỉ đến nơi này có một hai lần, còn là do đồng môn chiêu đãi mời đến.
Nhưng thông qua sự khoe khoang giữa đồng môn với nhau cộng với việc nghe được những tin đồn, lý thuyết của Ngũ Xương vẫn vô cùng phong phú, có hiểu biết khái quát về toàn bộ quá trình, vậy nên cũng không sợ làm ra sai sót gì.
Nghe thấy vậy, Lưu Ngọc cũng không tự chủ mà nở nụ cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, có lẽ không khác mấy so với việc “tuyển phi” ở phàm trần.
“Những người tu tiên như chúng ta, vẫn là đừng nên quá tham lam sự khoái lạc trên xác thịt, thỉnh thoảng coi như tiêu khiển giải trí thì được, nhưng nhất định không được trầm mê vào trong đó, thậm chí vì thế mà ảnh hưởng việc tu hành.”
“Ngươi hiểu chứ?”
“Gọi mấy món Linh thực này đi.”
Cười một hồi, vẻ mặt Lưu Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm túc, bắt đầu giảng dạy “chững chạc đàng hoàng”.
“Vâng vâng vâng, sư thúc nói đúng, đệ tử hiểu rồi.”
Ngũ Xương gật đầu lia lịa, làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, sau đó đón lấy thực đơn, đánh dấu tất cả những món Linh thực mà Lưu Ngọc vừa gọi, cuối cùng đưa thực đơn cho tiểu nhị.
Lưu Ngọc thấy thế thì sắc mặt cũng dịu đi, đợi sau khi tiểu nhị đi ra ngoài rồi đóng cửa lại thì bắt đầu hỏi thăm về tin tức của Đỗ Kinh Sơn.
“Lưu sư thúc, đệ tử đã điều tra ra rõ ràng rồi.”
“Đỗ Kinh Sơn đó...”
Nếu đã muốn làm việc dưới trướng của Lưu Ngọc, tất nhiên Ngũ Xương sẽ không giấu diếm điều gì, gã nói ra hết tất cả những tin tức đã điều tra được, muốn thể hiện năng lực của bản thân.
Sau khi Ngũ Xương nói hết một lượt, Lưu Ngọc cũng hiểu ra được nội tình của Đỗ Kinh Sơn này...
Đầu tiên thì Đỗ Kinh Sơn là tu sĩ theo gia tộc, quy mô của Đỗ gia cũng xấp xỉ so với Hoàng gia ở Thiên Dung sơn, trong tộc có tổng cộng sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, người có tu vi cao nhất chính là tộc trưởng của họ, tu vi đạt ngưỡng Trúc Cơ hậu kỳ.
Mà Tụ Bảo Lâu chính là do Đỗ gia mở ra, mỗi năm kiếm về cho gia tộc này không ít Linh Thạch, họ không phải đệ tử Nguyên Dương Tông, lại có thể mở cửa tiệm ở trong tông, rõ ràng là Đỗ gia có chỗ dựa ở trong Nguyên Dương Tông.
Có điều, Ngũ Xương tra ra được, cứ mỗi năm năm là Tụ Bảo Lâu sẽ đóng cửa một lần, phải mất khoảng bảy ngày sau mới mở cửa trở lại, Đỗ Kinh Sơn phải về gia tộc để báo cáo tin tức đồng thời giao nộp lợi nhuận lên trên, tình trạng này đã kéo dài được mấy chục năm nay.
Mà ở giữa Đỗ gia và Nguyên Dương Tông, có một con đường bắt buộc phải đi qua, nếu như đi đường vòng sẽ phải hao tốn rất nhiều thời gian.
Lần trở về gia tộc gần nhất của Đỗ Kinh Sơn đã là hơn bốn năm trước rồi, cách lần trở về tiếp theo còn khoảng hai tháng nữa.
Liên quan đến tin tức của Đỗ Kinh Sơn và Đỗ gia, Ngũ Xương đã thu thập được không ít, bởi vì gã kể khá là kĩ nên phải mất một khắc mới nói xong toàn bộ.
“Con đường bắt buộc phải đi qua.”
Lưu Ngọc nghe rồi chầm chậm gật đầu, trong đầu xẹt qua đủ loại ý nghĩ.
Có điều lúc này vừa hay tiểu nhị lại mang những Linh thực mà ban nãy họ gọi lên, hắn cũng đành đặt sang một bên trước, bảo Ngũ Xương cứ ăn Linh thực trước đi đã.
Trong lúc ăn uống linh đình, thời gian dần dần trôi đi.
Dưới sự cố tình nịnh hót của Ngũ Xương, bầu không khí tự nhiên trở nên vui vẻ hòa thuận.
Lúc cơm no rượu say đã là hai khắc sau rồi, Lưu Ngọc gọi tiểu nhị đến, thanh toán chi phí lần này.
Mấy món Linh thực Linh tửu, tổng cộng lại hết hơn một trăm khối Linh Thạch, ngần này đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói nhất định không phải là một con số nhỏ.
“Lưu sư thúc, như vậy sao được? Đã nói là để đón gió tẩy trần cho sư thúc, vẫn là để đệ tử thanh toán đi!”
Mặc dù trong lòng Ngũ Xương vô cùng đau khổ, nhưng vì để dỗ sư thúc vui vẻ nên vẫn miễn cưỡng nói.
“Được rồi, đừng có phùng má giả làm người mập nữa.”
“Số Linh Thạch ít ỏi kia của ngươi, vẫn là dùng vào việc chuẩn bị cho Trúc Cơ đi.”
Lưu Ngọc liếc gã một cái, cười nhẹ rồi nói, khiến cho gã lúng túng một phen.
“Vâng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của sư thúc.”
Ngũ Xương cười lúng túng, sờ sờ sau gáy, dường như cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Đi thôi, nếu như đã thưởng thức Linh thực xong rồi thì cũng nên rời khỏi chỗ này rồi.”
Lưu Ngọc gọi Ngũ Xương một tiếng, sau đó đi ra ngoài trước.
Người kia tụt lại phía sau nửa bước rồi cũng đi theo sát phía sau.
Không thèm đếm xỉa đến rất nhiều oanh oanh yến yến và đủ loại âm thanh lả lướt, hai người nhanh chóng ra khỏi Phong Nguyệt Các.
Lúc này đã là đêm muộn rồi, tu sĩ tới lui cũng trở nên thưa thớt, đi ra khỏi Phong Nguyệt Các được một đoạn, tìm được một nơi không có tu sĩ, Lưu Ngọc lấy ra chỗ thù lao như đã hứa, đưa cho gã một trăm năm mươi khối Linh Thạch còn lại và một phần Ngọc Giản ghi chép Trúc Cơ Tâm Đắc.
Ngũ Xương đón lấy một cách khách sáo, miệng nịnh hót hết câu này đến câu khác, điệu bộ thao thao bất tuyệt:
Bạn cần đăng nhập để bình luận