Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 896. Rèn sắt khi còn nóng.(5)

Chương 896. Rèn sắt khi còn nóng.(5)
Chương 896: Rèn sắt khi còn nóng.(5)
Một bên khác, không khí trong vòng bảo hộ kim sắc lại nặng nề khiến người ta muốn ngạt thở.
Trác Mộng Chân âm trầm không nói lời nào, mấy người nữ tu váy hồng cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ càng không dám thở mạnh một cái, sợ biến thành mục tiêu phát tiết, hiện trường cực kỳ căng thẳng.
Mặc dù Trác Mộng Chân thua dưới tay Lưu Ngọc, nhưng vẫn là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, vẫn là tu sĩ dòng chính của Hợp Hoan Môn, trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi quá nhiều.
Nếu như lộ ra chút bất kính nào, ra bên ngoài muốn thu thập bọn họ thực sự là quá đơn giản.
Trác Mộng Chân ngồi ở chủ vị, sắc mặt âm tình bất định, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Mà mấy tu sĩ khác, mặc dù trong lòng có điều suy nghĩ cũng không dám mở miệng nói chuyện trước, sợ đâm đầu vào họng súng.
Lần này bất kể là tu sĩ Trúc Cơ khác ra hiệu như thế nào thì nữ tu váy hồng cũng không có chút động tĩnh nào.
“Sau trận chiến này, mạch khoáng Lưu Kim Thạch bất kể ra sao cũng sẽ không thủ được, chỉ có thể từ bỏ.”
“Những người này sĩ khí cực thấp, chỉ sợ tâm tư sớm đã không còn ở nơi này, không hạ quyết tâm thủ vững.”
“Thôi.”
Nhìn lướt qua đám người đang cúi đầu, Trác Mộng Chân âm thầm thở dài, tìm cho mình cái cớ.
“Nhưng nếu như nhường ra cả ba điểm tài nguyên kia, thì không cách nào bàn giao với môn phái, địa vị của mình cũng sẽ khó giữ được.”
“Không được, không thể làm vậy.”
“Có lẽ, giao dịch một chút với Thanh Dương, nếu như...”
Trong lòng Trác Mộng Chân hiện lên mấy suy nghĩ, cuối cùng quyết định gì đó.
Sắc mặt nàng vẫn âm trầm như cũ, đứng dậy liếc nhìn tu sĩ ở đây, trầm giọng nói:
“Thu dọn một chút, chuẩn bị rút lui khỏi nơi này.”
Nghe vậy, nữ tu váy hồng trong lòng run lên, lập tức đồng thanh trả lời:
“Rõ!”
Các nàng sợ là chậm một bước, sẽ bị cho là sinh ra tâm tư lạnh lẽo, chưa hề bị chĩa mũi nhọn vào.
Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ gì cũng không dám thể hiện ra.
...
Thời gian trôi đi nhanh, đã qua một khắc đồng hồ.
Bên trong mạch khoáng không thấy động tĩnh gì, tu sĩ phía Lưu Ngọc liên tục nhìn xung quanh, suýt chút nữa thì cho là đối phương nói một đằng làm một nẻo.
Ngay lúc có tu sĩ nhịn không được muốn mở miệng, đột nhiên bên trong mạch khoáng truyền đến động tĩnh.
“Két két”
Vòng bảo hộ kim sắc bao trùm toàn bộ mạch khoáng đột nhiên tiêu tán thành vô hình.
Một đám tu sĩ đi ra từ trong mạch khoáng, từ xa đi đến gần, cầm đầu chính là Trác Mộng Chân.
Sau đó từng tu sĩ Trúc Cơ đứng ở đó, đếm kỹ cũng có hơn mười tám người.
“Theo như lúc trước đã giao ước, mạch khoáng Lưu Kim Thạch này thuộc về Thanh Dương đạo hữu.”
“Cáo từ!”
Dừng lại ở bên ngoài mấy trượng, Trác Mộng Chân nói xong thì muốn bảo thủ hạ khống chế pháp khí rời đi.
“Chậm đã!”
“Nếu như Lưu mỗ nhớ không nhầm thì mạch khoáng Lưu Kim Thạch vốn là của phe ta, bây giờ vật về với chủ.”
“Nhưng đây chỉ là một phần tiền cược, Trác đạo hữu có phải là quên gì đó rồi hay không?”
Lưu Ngọc mở miệng uốn nắn lại nội dung câu chuyện của đối phương, vẫn luôn là phía nắm lấy đại nghĩa, sau đó trực tiếp vạch ra những điều không đúng trong lời nói của đối phương.
“Thanh Dương đạo hữu nhận lấy mạch khoáng Lưu Kim Thạch, chắc hẳn cũng cần chút thời gian, còn tiền cược khác cần gì phải nóng lòng đâu?”
“Ngày sau nếu có thời gian, có thể tuỳ ý tìm đến ta mà nhận.”
“Đạo hữu không nên hiểu lầm, chúng ta tuyệt không có ý muốn tráo trở.”
Ở dưới sự ra hiệu của Trác Mộng Chân, nữ tu váy hồng vẫn kiên trì mở miệng, ngoài mặt cười nói vui vẻ.
Nghe lời này, mấy người Mạnh Văn Tinh cười lạnh.
Loại hứa hẹn ngoài miệng này giống như là đánh rắm, nếu như hôm nay không rèn sắt khi còn nóng, ngày sau tám phần là sẽ xảy ra bất ngờ.
Nói không chừng đối phương bây giờ đã hạ quyết tâm, trước kéo dài sau quỵt nợ.
“Mạch khoáng an bài ra sao cũng không nhọc chư vị đạo hữu quan tâm.”
“Lưu mỗ hiện tại nhàn rỗi, chọn ngày không bằng hôm nay, bây giờ hoàn thành hứa hẹn đi.”
“Miễn cho sau này có phiền phức.”
Lưu Ngọc chẳng thèm nhìn nữ tu váy hồng một cái, chỉ nói với Trác Mộng Chân như vậy, hàm ý khác trong lời nói, hai bên đều rõ trong lòng.
Đánh cược thắng lợi chính là sự cổ vũ sĩ khí cực lớn đối với phe mình.
Lời này vừa nói xong, Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh và các tu sĩ trúc cơ khác đều chăm chú nhìn đối phương.
Thân thể ai nấy đều căng cứng, đề phòng đối phương trở mặt ngay lúc này.
Nhưng nếu nói về kiêng kị, đúng là đã bớt đi nhiều so với vừa nãy.
Lúc này, dù sao đối phương cũng không có trận pháp che chắn bảo hộ, mà thực lực người lĩnh đội của phe mình lại hơn hẳn người lĩnh đội của bên kia.
Cho dù có xảy ra xung đột, phe mình chắc chắn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trong mắt Trác Mộng Chân lộ vẻ phức tạp, sau khi cân nhắc thiệt hơn, chỉ có thể trả lời:
“Nếu Thanh Dương đạo hữu sốt ruột như thế, vậy bây giờ trả tiền cược luôn cũng được.”
Là người lĩnh đội, thái độ của nàng khi đối diện với đối thủ vẫn cường thế như trước. Thế nhưng bên dưới sự cường thế đó lại có chút ý vị bất đắc dĩ.
Chỗ này chung quy vẫn là một thế giới dùng thực lực để nói chuyện. Trong tình huống khả năng của mình không bằng đối phương, thực lực phe mình cũng kém nốt thì đúng là không có nhiều lựa chọn khác.
“Trác đạo hữu có thể nghĩ như vậy, Lưu mỗ vô cùng yên tâm.”
“Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, khiến đôi bên đều cảm thấy không vui.”
“Nếu không đao kiếm không có mắt, khó tránh việc tổn thương đến hòa khí. Đến lúc đó cục diện sẽ không dễ thu dọn đâu.”
Chương 897: Giao dịch bí mật
Lưu Ngọc nghiêm mặt, lạnh lùng nói, lúc này trong lời nói đã ẩn chứa hàm ý đe dọa, không hề khách khí chút nào.
Đứng trước lợi ích thật sự, tất cả những lời dối trá hay khách sáo đều trở thành vô dụng.
Huống chi đã đến tình trạng này, có thể nói là hay bên đã xé rách lớp màng mỏng, không cần phải nói nhiều làm gì.
Trác Mộng Chân nghe vậy thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bàn tay giấu dưới lớp hoa phục vàng nhạt đã nổi đầy gân xanh, thế nhưng sau đó chỉ đành bất đắc dĩ buông ra.
Bây giờ đã trở mặt, khả năng thắng chưa đến ba phần, đương nhiên nàng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Sau khi nói xong, Lưu Ngọc cũng không thèm để ý những tu sĩ xung quanh cảm thấy như thế nào, chỉ thuận miệng dặn dò Triệu Minh Thành vài câu, vẫn giữ nguyên quyết định giao mạch khoáng Lưu Kim Thạch cho Triệu gia quản lý.
Đội ngũ không thể ở lại chỗ này quá lâu, số người mang theo cũng không đủ nên tất nhiên chỉ có thể giao phần lớn địa điểm tài nguyên cho gia tộc tu tiên hoặc thế lực bản địa quản lý.
Đợi đến khi trận chiến Yến quốc kết thúc, sẽ phái tu sĩ trong tông môn đến tiếp quản.
Đương nhiên, để đề phòng những gia tộc tu tiên hay thế lực này nhân cơ hội kiếm trác lớn, phái đệ tử tông môn đến giám sát là việc không thể thiếu.
Có Nguyên Dương Tông là chỗ dựa, cho dù chỉ phái một tu sĩ Luyện Khí kỳ đến cũng đủ để giám sát địa điểm tài nguyên này vận hành, ít nhất cũng nắm được quyền nói chuyện nhất định.
Sau khi Lưu Ngọc nói ra miệng, tuy đám người Trác Mộng Chân ‘chỉ muốn về nhà’ nhưng vì không muốn nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết, bọn họ chỉ đành đứng ngớ ngẩn tại chỗ.
Chẳng qua là bọn họ có vẻ hơi buồn bực không yên, trong lòng cảm thấy rất chi là mất tự nhiên.
Nếu nhân cơ hội này phát động tấn công, đúng là sẽ có cơ hội trả một cái giá cực nhỏ để giết sạch đối phương, nuốt hết địa bàn của họ.
Thế nhưng phía sau đối phương chính là Hợp Hoan môn, có chiếm về cũng chưa chắc đã tiêu hóa nổi.
Nếu bây giờ thật sự hành động như vậy, về sau đối phương truy cứu chưa chắc tông môn sẽ đứng về phía mình. Lúc đó, chẳng những không có công lao, ngược lại còn có thể bị nghiêm trị.
Với lại, lợi ích của tông môn sao bằng lợi ích của bản thân được. Tất nhiên Lưu Ngọc sẽ không làm những chuyện ngu ngốc vô bổ như vậy.
Hắn rất vui lòng nhìn thấy tông môn lớn mạnh, nhưng nhất định sẽ không hy sinh lợi ích của mình để giúp tông môn đạt được mục đích.
Mặc dù Lưu Ngọc rất ít khi quản lý mấy việc lặt vặt, nhưng cứ cách một đoạn thời gian, Giang Thu Thủy sẽ báo cáo với hắn một lần. Mưa dầm thấm đất nên cũng không tính là xa lạ, bỡ ngỡ gì.
Tạm thời sắp xếp, dù không thể hoàn hảo không khuyết điểm nhưng cũng có thể coi là ngăn nắp rõ ràng.
Chỉ một lát sau, chuyện liên quan đến mạch khoáng Lưu Kim Thạch đã được sắp xếp thoả đáng.
"Vâng, cẩn tuân theo lệnh của Thanh Dương đạo hữu ."
“Đa tạ đạo hữu đã cho Triệu gia một cơ hội lập công chuộc tội. Triệu gia chắc chắn sẽ dốc hết sức lực ứng phó để không cô phụ kỳ vọng của Thanh Dương đạo hữu.”
Triệu Minh Thành đi đến, cúi người thật sâu, thành khẩn nói.
Lưu Ngọc còn đồng ý giao mạch khoáng cho Triệu gia quản lý, tức là thật sự không định truy cứu trách nhiệm chuyện lúc trước bọn họ làm mất mạch khoáng.
Điều này khiến cõi lòng luôn thấp thỏm lên xuống của hắn ta cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, đồng thời còn sinh ra cảm giác rất xúc động, âm thầm thề phải quản lý mạch khoáng này thật tốt.
Cái gọi là "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", dẫn đội có thể thấu hiểu cho chỗ khó xử của Triệu gia, vào lúc tu tiên giới rung chuyển bất ổn như thế này thật là đáng ngưỡng mộ.
Người lĩnh đội có thể thông cảm, chu đáo với thuộc hạ thế này đúng là rất đáng để thuần phục, nguyện một lòng trung thành.
“Được rồi, xuống dưới sắp xếp cẩn thận lại đi.”
Lưu Ngọc phất phất tay, tùy tiện nói.
Tất nhiên hắn không hề hay biết những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Triệu Minh Thành, hành động lần này chẳng qua là ‘ngàn vàng mua xương ngựa’ mà thôi, đơn giản là làm dáng cho người khác xem.
** Ngàn vàng mua xương ngựa: Khao khát có được người tài, dùng lễ vật quý giá để lôi kéo nhân tài.
** Ngàn vàng mua xương ngựa: Khao khát có được người tài, dùng lễ vật quý giá để lôi kéo nhân tài.
“Tuân lệnh!”
Triệu Minh Thành cung kính nhận lệnh, sau đó mang theo tu sĩ Triệu gia vội vã chạy vào bên trong mạch khoáng trông như thể không kịp chờ đợi, muốn biểu hiện một phen.
Bởi vì không thật sự khai chiến, chỉnh thể mạch khoáng coi như cũng được giữ gìn hoàn hảo, mấy ngàn phàm nhân trong đó cũng bình yên vô sự. Lúc này đã có người lặng lẽ ló đầu ra xem.
Rất nhanh, tiếng quát tháo đã vang lên.
Ở mạch khoáng này, cho dù ai là chủ nhân thì bọn họ vẫn phải làm việc như thường, vận mệnh cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
“Trác đạo hữu, đi thôi.”
“Ba khu vực tài nguyên kia cũng ngay gần mạch khoáng Lưu Kim Thạch, chỉ cách chừng mấy chục dặm. Nội trọng hôm nay là có thể đi hết được rồi.”
Lưu Ngọc thu hồi tầm mắt, hời hợt nói vài câu với Trác Mộng Chân.
Sau đó hắn không đợi nàng đáp lại đã tự lấy Quy Nguyên chu ra, hạ lệnh cho tu sĩ bên mình lên thuyền.
Sắc mắt Trác Mộng Chân không ngừng thay đổi.
Người kiêu ngạo như nàng chưa bao giờ phải chịu đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Chương 898: Giao dịch bí mật(2)
Chỉ là kết quả ra sao, tu sĩ đã khiến nàng thất bại, chật vật thế nào… suốt đời này Trác Mộng Chân cũng không quên được.
"Trác sư tỷ!"
Thấy sư tỷ ngây người đứng im tại chỗ, nữ tu mặc váy hồng nhạt nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Gần vua như gần cọp là mùi vị thế nào, hôm nay xem như nàng ta đã hiểu rõ.
Trác Mộng Chân bừng tỉnh, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi qua đi, cũng lấy pháp khí phi hành của Hợp Hoan môn ra.
Đó là một chiếc phi thuyền đen nhánh, toàn thân được bao phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt. Bề ngoài có vẻ tinh xảo hơn Quy Nguyên chu rất nhiều nhưng tổng thể vốn giống nhau, chỉ khác biệt về màu sắc cùng ký hiệu bên trên.
Bị giới hạn bởi trình độ và kỹ thuật luyện khí, giới tu tiên đã biết, Quy Nguyên chu có cấu tạo không khác gì những pháp khí phi hành cỡ lớn tốt nhất.
Không phải là không có cách nào cải tiến tiếp, chỉ là tính ra việc này hao tốn quá nhiều, không có lời.
Dù sao cái này cũng chỉ là một món pháp khí cực phẩm chuyên dùng để vận chuyển tu sĩ Luyện Khí kỳ, tốc độ bay tính ra còn kém cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không đáng để tiêu tốn nhiều tiền của như vậy vào việc sửa đổi.
Cái này có liên quan đến trình độ của Cửu Quốc Minh, Thiên Nam Tu Tiên Giới và tổng thể nền văn minh tu tiên.
Sự huy hoàng thời thượng cổ cũng dần bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Hiện nay tu sĩ chỉ có thể thông qua vài ba câu trong sách cổ để tưởng tượng về thời văn minh tu tiên lớn mạnh nhất kia.
Pháp khí phi thuyền đặc thù của Hợp Hoan môn có tên Âm Dương chu, ẩn ý là ‘Âm dương kỳ diệu’. Cái tên này cực kỳ phù hợp với tác phong môn phái.
Nhìn Âm Dương chu từ từ bay lên, Lưu Ngọc lại suy nghĩ miên man bất định, chẳng hiểu sao lại nhớ đến thời đại thượng cổ.
Hắn lắc đầu vứt hết tạp niệm trong lòng ra ngoài, đưa tay kết động pháp quyết khống chế Quy Nguyên chu bay về phía địa điểm tài nguyên gần nhất.
Ba địa điểm tài nguyên được dùng là ‘tiền đặt cược’, tất nhiên sẽ không phải là do hắn tùy tiện chọn cho có.
Những chỗ này đều gần sát địa bàn của đội ngũ bên mình, giáp ranh với mạch khoáng Lưu Kim Thạch, quản lý sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nếu chỉ nhìn vào giá trị, địa điểm tài nguyên có thể chọn sẽ nhiều hơn kha khá. Nhưng thế thì đã sao, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì hết.
Nếu như những ‘thuộc địa’ này không tiếp giáp với địa bàn của mình thì sẽ rất khó quản lý. Dù có lấy được tới tay thì cũng không tính là chân chính có được.
Nói không chừng, tu sĩ được phái đi quản lý chưa được mấy ngày đã “chết rất ly kỳ”, không truyền được bất cứ tin tức gì về. Sau cùng mọi thứ vẫn cứ rơi vào tay Hợp Hoan môn.
Chỉ có những địa điểm tài nguyên giáp ranh với địa bàn của mình thì mới có thể thật sự khống chế được, chi phí quản lý cũng có thể giảm bớt một chút.
Ba khu địa điểm tài nguyên đều ở trong vòng bán kính năm mươi dặm quanh mạch khoáng Lưu Kim, Quy Nguyên chu và Âm Dương chu bay chưa bao lâu đã đến nơi.
Địa điểm thứ nhất là Linh Dược viên Kim Hoa sơn.
Hai chiếc linh chu một đỏ một đen cùng nhau dừng lại khoảng trời phía trên linh sơn nhị giai-Kim Hoa sơn.
Động tĩnh cực lớn đã kinh động đến toàn bộ tu sĩ đóng giữ bên trong Linh Dược viên, trận pháp phòng hộ lập tức được kích hoạt, lộ ra vẻ vô cùng cảnh giác.
Sự thật bày ở trước mặt đã không thể sửa đổi, cứ rề rề rà rà càng lộ ra vẻ thua chắc.
Trác Mộng Chân nhanh chóng điều động nữ tu sĩ mặc váy hồng nhạt đi thương lượng, kêu hết toàn bộ tu sĩ trong Linh Dược viên đến.
Sắp xếp qua lại một lát, toàn bộ tu sĩ trong Linh Dược viên đều đi lên Âm Dương chu, pháp trận cũng bị dỡ bỏ, mang theo.
Lưu Ngọc không để ý, đây là chuyện rất bình thường. Dù sao theo quy định bọn họ chỉ cá cược địa điểm tài nguyên, còn trận pháp lại thuộc về tài sản riêng, không thuộc phạm vi cá cược.
Với quan hệ của đôi bên, tất nhiên đối phương sẽ không nghĩ đến chuyện ‘cúng tiền cho kẻ địch’.
Thấy tu sĩ Hợp Hoan môn đóng trong Linh Dược viên đã rút lui hết, dưới sự đề nghị của Giang Thu Thủy, Lưu Ngọc đã sắp xếp cho một tông môn nhỏ trên địa bàn quản lý điểm tài nguyên này.
Linh Dược viên loại nhỏ thế này, lúc Hợp Hoan môn đã vơ vét một lần rồi, có lẽ sẽ không còn sót lại tí nước luộc nào.
Linh thảo trưởng thành hoặc quý giá trên trong đã bị di dời hoặc rơi vào túi tu sĩ từ lâu. Lưu Ngọc cũng không có hứng thú đi vào ‘tham quan’ hay ‘kiểm hàng’.
Tu sĩ Trúc Cơ của tông môn nhỏ vô cùng vui vẻ nhận lệnh, nhận lấy trận pháp nhị giai hạ phẩm từ trong tay Giang Thu Thủy, sau đó nhanh chóng mang theo nó cùng mười tu sĩ Luyện Khí kỳ trong tông môn rời khỏi phi thuyền.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ phụ trách đóng giữ ở Linh Dược viên này.
Để đề phòng các tu sĩ khác ngấp nghé, bất kỳ địa điểm tài nguyên nào cũng phải có thủ đoạn phòng vệ. Phần lớn những thủ đoạn này đều là trận pháp.
Đoạt được địa điểm tài nguyên từ trong tay Bạch Vân Quan, không nói đến chuyện trận pháp vốn có còn dùng được nữa hay không, chí ít thì cũng phải sửa chữa lại một lượt, đề phòng tu sĩ bên quân địch trong lúc vô tình sẽ âm thầm lẻn vào.
Nhưng tu sĩ hiểu biết về trận pháp sao mà thưa thớt như vậy chứ?
Vì thế sau khi cân nhắc đủ đường, mỗi đội ngũ đều được tông môn chuẩn bị cho mười bộ trận pháp nhị giai để dùng trong tình huống khẩn cấp.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, trận pháp nhị giai đã là vô cùng hiếm thấy, khó có được. Nhưng với một đại tông môn như Nguyên Dương Tông, cái này đơn giản hơn nhiều.
Chương 899: Giao dịch bí mật(3)
Chẳng qua là để đề phòng xảy ra chuyện tham ô, những trận pháp nhị giai này dùng ở đâu, như thế nào… Về sau đều phải báo cáo chi tiết lại, tông môn cũng sẽ phái tu sĩ giám sát đến kiểm tra cẩn thận.
Chỉ là điểm tài nguyên nhiều không kể xiết, mười bộ trận pháp nhị giai đương nhiên là không đủ dùng. Gặp cái bình thường, đội ngũ đều sẽ bẩm báo với tông môn, cao tầng phía trên sẽ điều động tu sĩ đến sắp xếp trước.
Chỉ khi gặp được địa điểm có tài nguyên quý giá hoặc tình huống đặc biệt thì mới dùng đến mười bộ trận pháp nhị giai được phân.
Tình huống trước mắt được liệt vào hàng đặc biệt là điều không thể nghi ngờ gì. Địa điểm tài nguyên mới lấy được lại tiếp giáp với địa bàn của Hợp Hoan môn, nếu không có trận pháp phòng hộ thì tu sĩ đóng giữ ở đây nói gì cũng khó mà yên tâm được.
Với lại, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện tình huống ‘đổi chủ’ cũng nên.
Giang Thu Thủy nhìn trận pháp được sắp xếp nhanh chóng cẩn thận, linh quang cấp tốc sáng lên bao phủ cả dược viên thì không khỏi hài lòng, khẽ gật đầu, đánh một dấu đỏ nhạt lên vị trí của Linh Dược viên Kim Hoa sơn trên bản đồ.
Địa bàn do chủ lực tông môn chiếm cứ là màu đỏ, còn địa bàn do đội ngũ chiếm được thì sẽ đánh dấu bằng màu đỏ nhạt.
Một bút này hạ xuống, khu vực màu đỏ nhạt lập tức mở rộng ra ngoài thêm một mảnh nhỏ.
Kim Hoa sơn là linh sơn nhị giai duy nhất trong phạm vi mười mấy dặm quanh đây, cũng là linh sơn nhị giai duy nhất trong số các địa điểm tài nguyên.
Dựa theo quy định thành lập trong thời gian chiến tranh, Tu Tiên Giới dùng địa điểm tài nguyên để phân chia địa bàn.
Không chỉ toàn bộ Linh Dược viên Kim Hoa sơn thuộc về Nguyên Dương Tông mà tất cả phạm vi hơn mười dặm quanh Kim Hoa sơn cũng sẽ thuộc về bọn họ.
Bao gồm cả đất đai, phàm nhân, thành trì… vân vân và vân vân…
Ánh mắt Lưu Ngọc rời khỏi Kim Hoa sơn. Hắn đánh mấy pháp quyết không chế Quy Nguyên chu, tiến về hướng địa điểm tài nguyên tiếp theo.
Không hề có chút dây dưa dài dòng nào, mục đích vô cùng rõ ràng.
Nhưng lúc này "Âm Dương chu" lại rề rề rà rà, tốc độ cực kỳ chậm chạp, dáng vẻ làm như cực kỳ không tình nguyện.
Lúc này Lưu Ngọc lại cực kỳ kiên nhẫn, khống chế tốc độ Quy Nguyên chu đang dẫn đường phía trước chậm dần lại, thái độ rất là kiên quyết
Tu sĩ Trúc Cơ cùng một phần tu sĩ Luyện Khí đứng trên boong, không cần dùng đến đao kiếm đã mở rộng được địa bàn nên mọi người đều khá là vui vẻ, châu đầu ghé tai tám chuyện rôm rả với nhau.
Ít nhất bề ngoài cũng là như vậy.
Âm thanh khá ồn ào, nhưng cân nhắc đến tình hình hiện tại, Lưu Ngọc cũng không hề lên tiếng ngăn cản.
Đột nhiên hắn im lặng, mặt không đổi sắc nhìn về phía Âm Dương chu, đúng lúc Trác Mộng Chân cũng nhìn sang.
Giao lưu thần thức không cần phải mở miệng, động tác bên ngoài chỉ là thói quen mà thôi. Hai người giao lưu cực kỳ bí mật, không có bất kỳ một tu sĩ nào phát hiện ra.
Lưu Ngọc nghĩ ngợi một lát, sau đó quay sang dặn dò Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm mấy câu, để các nàng dẫn theo tất cả tu sĩ vào trong khoang thuyền.
Chỉ một lát sau, trên boong chỉ còn lại một mình hắn.
“Lần này ta tới là vì chuyện của mạch khoáng Tử Đồng, ta muốn làm một giao dịch với Thanh Dương đạo hữu .”
Trác Mộng Chân khống chế Linh khí, hạ xuống boong Quy Nguyên chu, tiếp theo lại nhanh chóng bố trí một vòng bảo hộ cách âm. Nàng không đợi Lưu Ngọc mở miệng mà chủ động nói trước.
Trác Mộng Chân không vì thua cược mà ăn nói khép nép, vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo của đệ tử chân truyền Hợp Hoan môn.
Chẳng qua lần này giọng điệu đã khách sáo hơn chút.
“Ồ?”
“Mạch khoáng Tử Đồng này có giá trị không nhỏ, gần như là bằng một nửa của mạch khoáng Lưu Kim Thạch.”
“Dùng nó để trao đổi, Trác đạo hữu có thể trả nổi cái giá này ư?”
“Huống hồ chỗ mạch khoáng này đều là của tông môn, chỉ có tông môn mới quyết định được chuyện có giao dịch hay không. Nếu Lưu mỗ không đồng ý chuyện đổi trác này thì thế nào?”
Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, như cười như không nói.
Lợi ích của tông môn không bằng lợi ích của bản thân.
Nếu có thể dùng mạch khoáng Tử Đồng này đổi lấy chút linh vật mình cần dùng, tất nhiên hắn sẽ đồng ý.
Sở dĩ Lưu Ngọc trả lời khách khí như vậy, chẳng qua là không muốn để nữ nhân này nắm được quyền chủ động mà thôi.
Bảo vệ được mạch khoáng Lưu Kim Thạch, còn lấy được hai địa điểm tài nguyên cũng coi như đã làm hết nghĩa vụ của đệ tử tông môn.
Lưu Ngọc tự đánh giá, bản thân làm được đến mức này mà không hề dựa dẫm vào tông môn nên có dùng mạch khoáng Tử Đồng để giao dịch, hắn cũng chẳng thấy áy náy gì.
Tiên đạo coi trọng riêng tư, lợi ích của bản thân hắn luôn cao hơn tất cả mọi thứ!
“Không biết Thanh Dương đạo hữu có hứng thú với bí thuật di chuyển ta đã dùng trong lúc đấu pháp lúc trước hay chăng?”
Dứt lời, Trác Mộng Chân cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp lấy một nửa cuốn sách đã ố vàng ra.
"Bí thuật Tránh Linh."
Bàn tay Lưu Ngọc khẽ động đậy, bắt được chính xác nửa cuốn sách cổ xưa đã ố vàng kia. Hắn cầm trên tay, cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy trên bìa cuốn sách cổ dùng nét chữ rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn. Xem ra thứ này có nguồn gốc cực kỳ xa xưa, đã trải qua rất nhiều tang thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận