Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1104. Lựa chọn khó khan (2)



Chương 1104. Lựa chọn khó khan (2)




Chẳng qua trong con ngươi của nàng ta lại xuất hiện ánh sáng khó hiểu, thuận thế truyền âm nói:
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy đúng thật không phải là cách, chờ một hồi nữa ta sẽ sử dụng Phù Bảo, hai người các ngươi theo sát ta đừng để bị rơi lại phía sau, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"
Thế cục cho tới bây giờ đã tương đối rõ ràng, tiếp tục chẳng qua chỉ là chờ chết mà thôi.
Cho nên đối với tu sĩ Thiên Nhất Tông mà nói, nhất định phải thay đổi.
"Vâng!"
Truyền âm vừa truyền tới, hai gã Thiên Nhất Tông đã nhanh chóng đáp lại.
Sau khi diệt sát nữ tu dịu dàng, Lưu Ngọc cũng không hề nghỉ ngơi, hắn bắt đầu ngươi tới ta lui vô cùng náo nhiệt với con Linh thú báo tuyết kia.
Mặc dù hắn đang chiếm thế thượng phong, nhưng việc đánh bại nó chỉ là việc trong khoảnh khắc, cho nên hắn cũng không tính là sẽ kết thúc nó nhanh chóng.
Biểu hiện quá xuất sắc, có đôi khi cũng không tốt.
Sử dụng bí thuật tiêu hao quá lớn, thực lực tạm thời giảm xuống, cho nên việc tiêu hao thời gian với Linh thú báo tuyết là hợp lý.
Dù sao loại bí thuật với tốc độ bộc phát lập tức như này có một vài tác dụng phụ cũng là chuyện bình thường, nếu liên tục sử dụng mới là chuyện kỳ quái.
Cho nên Lưu Ngọc vờn nhau với Linh thú báo tuyết, thì đám người Đường Thiên Bảo cũng không hoài nghi.
"Grào!"
Chủ nhân tử vong, Linh thú báo tuyết trở nên vô cùng điên cuồng, không những không lựa chọn chạy trốn, mà trái lại công kích của nó càng như điên cuồng không muốn sống nữa.
Không biết bởi vì bị kích thích hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, màu da của nó vốn trắng như tuyết nay đã biến thành màu máu, thực lực bỗng nhiên tăng vọt gấp hai lần, tính uy hiếp cũng tăng lên rất nhiều.
Nếu là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường thì thật sự sẽ bị luống cuống tay chân.
Nhưng Lưu Ngọc là ai chứ, chỉ là một Linh thú Trúc Cơ trung kỳ, cho dù đang rơi vào trạng thái cuồng bạo, chiến đấu quên mình thì cũng không khiến hắn coi trọng bao nhiêu.
"Tinh Thần chân thân" là công pháp luyện thể cao cấp nhất thời Thượng Cổ, nếu tu thành thì thực lực hoàn toàn không phải là thứ mà tu sĩ cùng cấp có thể đánh đồng được, nhất là trong phương diện cận chiến thì càng có thể hiểu rõ hơn.
Nếu không phải Lưu Ngọc cố ý thu liễm, thì cho dù chỉ dựa vào thực lực luyện thể, chưa hai mươi hiệp hắn đã có thể lấy được tính mạng của con Linh thú báo tuyết kia.
Nhưng lúc này vừa lúc, có thể dùng nó để luyện tập quyền pháp.
Có điều dù luyện tay, thì Lưu Ngọc cũng không thả lỏng cảnh giác.
Thần thức thả ra hoàn toàn, bao phủ phạm vi ba dặm xung quanh, không buông tha bất cứ chút gió thổi cỏ lay nào.
Phàm là xảy ra chút biến cố nào, hắn có thể ngay lập tức sử dụng "Hộ Thể Diễm Thuẫn", đảm bảo cho bản thân an toàn.
Theo cảnh giới tăng lên, pháp lực càng thêm tinh thuần, công pháp phụ thuộc như "Hộ Thể Diễm Thuẫn" cũng phát ra uy năng càng lớn hơn.
Bây giờ cảnh giới của Lưu Ngọc đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, pháp lực đã trải qua tám lần Ma Hỏa luyện nguyên, khiến khả năng phòng ngự của Hộ Thể Diễm Thuẫn đã có thể so với Linh khí thượng phẩm.
Chỉ cần không gặp Linh khí cực phẩm, hoặc là Phù Bảo bỗng nhiên đánh lén, thì an nguy của hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Huống chi, bản thân hắn còn là một thể tu.
Chính bởi vì tài cao nên gan cũng lớn, nên Lưu Ngọc mới có tâm tư dùng Linh thú báo tuyết để luyện tập, mà không sợ bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.
"Grào!"
Linh thú báo tuyết thân dài hai trượng, vai ngang mười trượng hơn, nó ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng dài, giữa tiếng gào thét này còn mang theo vài phần tức giận.
Con ngươi của nó trở nên đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, bên trong tràn đầy sự bạo ngược và sát ý.
"Phì phì."
Linh thú báo tuyết há to cái miệng rộng, phun ra từng sợi băng tinh màu lam sáng lấp lánh, uy năng vậy mà còn cao hơn lúc giao thủ ban đầu một khoảng lớn.
Sau đó nó chùn tứ chi xuống, hóa thành một cái bóng màu đỏ máu đánh về phía Lưu Ngọc.
"Được lắm, chủ tớ tình thâm."
Nhìn những khối băng tinh rơi xuống dày đặc như vũ bão, con ngươi đen như mực của Lưu Ngọc ngược lại là một mảnh yên tĩnh.
Uy năng đột ngột tăng vọt, dĩ nhiên phải trả cái giá thật lớn.
Bởi vì chủ nhân tử vong, Linh thú báo tuyết không tiếc nguyên khí bị tổn thương, nên mới có thể khiến pháp thuật thiên phú của bản thân nhanh chóng tăng lên.
Linh trí của yêu thú bình thường không cao, trong phương diện tình cảm lại vô cùng đơn giản, cho nên chúng không có nhiều tâm tư như con người, chỉ cần dùng phương thức hợp lý thu phục chúng thì sẽ không có chuyện chúng phản bội.
"Nhưng ngươi ngu trung, có liên quan gì tới ta đâu chứ?"
Lưu Ngọc cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay phát ra một đạo Linh quang xanh thẳm, lập tức dựng lên một màn ánh sáng xanh thẳm ở trước người, bảo hộ bản thân hắn bên trong.
"Ầm ầm ầm."
Băng tinh màu lam tiếp tục rơi xuống không ngừng, khi rơi vào trên màn ánh sáng màu xanh thẳm thì phát ra những tiếng nổ dày đặc.
Nhưng màn ánh sáng xanh thẳm vô cùng mỏng kia lại khiến những đợt băng tinh như vũ bão kia chẳng thế tiến lên được chút nào, cuối cùng là tiêu tan hết gần như không còn.
Sau khi băng tinh tiêu tan hết hầu như không còn thì một cái bóng đen bỗng nhiên bao phủ Lưu Ngọc.
Linh thú phát cuồng nhảy lên thật cao, hai cái răng nanh màu trắng tuyết hiện rõ rành rành, cách hắn không tới hai trượng.
Đối mặt với loại tình huống này, vẻ mặt Lưu Ngọc vẫn không hề thay đổi.
Lấy "huyệt Thần Khuyết" làm trung tâm, chín đại huyệt trên lồng ngực không ngừng lấp lóe như sao trời, kết thành một vòng tròn kín kẽ, Linh quang hai màu lam và bạc không ngừng dập dờn quanh thân thể hắn.
"Lưu Tinh quyền."
Chân hắn đạp trên bộ pháp "Truy Tinh Cản Nguyệt", Linh quang hai màu lam và bạc không ngừng lấp lánh, dọc theo quỹ tích của hai quyền mà vung ra, mang theo từng trận kình phong mãnh liệt.
Trong chớp mắt, Lưu Ngọc không chỉ không lùi lại, mà còn phóng nhanh về phía Linh thú báo tuyết!
Một bước cũng không nhường, đối chọi gay gắt!
"Ầm ầm ầm!"
Một người một thú giao thủ hơn chục lần chỉ trong giây lát, quyền phong và lợi trảo va chạm vào nhau, vang lên từng âm thanh nặng nề. Hết chương 1104.



Bạn cần đăng nhập để bình luận