Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 431. Đồng môn tương tàn

Chương 431. Đồng môn tương tàn
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc dâng lên sát tâm, có ý định ra tay.
Mà phải nhìn xem người này nói thế nào trước đã, chuẩn bị sẵn sàng giành gây khó dễ trước.
"Khụ khụ!"
Môi Tạ Tuấn Kiệt trắng bệch, ho khan hai tiếng nặng nề, bàn tay che miệng rỉ ra tia máu, trông như vết thương chuyển biến xấu vậy.
Nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia tham lam.
Nếu hắn ta không nhìn lầm, thứ vừa rồi hẳn là một pháp khí phi hành chuyên dùng cho chạy trốn thì phải?
Loại pháp khí này tốc độ trốn nhanh mà tiêu hao ít, luận giá trị còn cao hơn hai kiện pháp khí cực phẩm bình thường, rất được chúng tu sĩ truy phủng, có Linh Thạch cũng chưa chắc đã mua được.
Mà đây mới chỉ là một trong số đó, Lưu sư đệ này chỉ có tu vi sơ kỳ mà có thể liên tục xuất ra năm cực phẩm, không đố kỵ mà được sao?
Lưu Ngọc này có tài đức gì mà đạt được nhiều như vậy!
Tạ Tuấn Kiệt xuất thân từ một tiểu gia tộc có bốn tu sĩ Trúc Cơ, bởi vì là tu sĩ song linh căn nên được gia tộc thiên vị tài nguyên, xuôi gió xuôi nước tu luyện tới Trúc Cơ kỳ.
Nhưng gia tộc của hắn ta nói cho cùng cũng chỉ là tiểu gia tộc, đem ra so với Nguyên Dương Tông thì hoàn toàn không tính là gì cả. Sau khi hắn ta tấn chức Trúc Cơ, gia tộc đã không giúp đỡ được bao nhiêu nữa.
Bởi vì khuyết thiếu tài nguyên tu luyện, sau khi Tạ Tuấn Kiệt Trúc Cơ thì phải tu luyện gần ba mươi năm mới đến Trúc Cơ trung kỳ, mà hiện tại lập tức đã bị bình cảnh hậu kỳ ngăn chặn, mười mấy năm không chút tăng tiến.
Thật vất vả góp đủ Linh Thạch mua một viên đan đột phá bình cảnh, kết quả lại thất bại. Bảo hắn ta có thể không phẫn nộ sao?
Nếu tiếp tục bị kẹt tại bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ, vậy chút hi vọng le lói cuối cùng để đánh sâu vào Kim Đan cũng sẽ biến mất. Tạ Tuấn Kiệt hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này, vậy nên mới sinh ra chút ý tưởng ‘lớn mật’.
Mà Lưu Ngọc thân là luyện đan sư, lại có vài kiện pháp khí, tu vi cũng không cao lập tức trở thành một trong những mục tiêu bị hắn ta nhắm trúng.
"Là sư huynh đường đột, nếu pháp khí của Lưu sư đệ chỉ có thể chở một người, vậy tại hạ cũng không cưỡng cầu."
"Chúng ta vẫn nên mau chóng xuất phát thì hơn, thương thế của ta đã sắp không thể áp chế."
"Chỉ cần Lưu sư đệ giúp ta rời khỏi rừng rậm Hàn Vụ, tại hạ nhất định ghi khắc nhân tình."
"Nếu có gì cần sai phái, tuyệt đối không chối từ!"
Tạ Tuấn Kiệt 'chân thành' nói, giọng nói như bị vết thương ảnh hưởng nên khàn khàn, nhưng ý tứ kiên định.
Trong lúc nói chuyện, hắn ta vung cánh tay lên, nhìn như bình thường buông xuống. Nhưng thực tế, một phi châm gần như trong suốt, dao động cực nhỏ bay từ tay áo ra ngoài, lao về phía mi tâm của Lưu Ngọc. Động tác xuống tay cực kỳ ẩn mật.
"Tạ sư huynh không cần như..."
Lưu Ngọc ngoài mặt hờ hững, đang định đáp lời thì Linh Giác nhạy bén bắt đầu cảnh báo.
Lòng hắn lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ dày đặc, thần thức vừa đảo qua đã tập trung ngay phi châm trong suốt kia.
Phi châm này rõ ràng là pháp khí đã đạt tới cấp cực phẩm!
Nhưng Lưu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, không kinh hãi không hoảng hốt, nháy mắt rót pháp lực vào cờ Kim Cương trong tay, đưa ra phía trước chắn.
‘Keng!’
Một tiếng giòn tan vang lên bên dòng suối.
Phi châm trong suốt bị cột cờ Kim Cương ngăn trở, va chạm bắn tóe ra tia lửa, sau đó rút lui mà về, không tác dụng được gì.
Loại ‘Âm khí’ như phi châm, dùng để đánh lén, chọc phá vòng bảo hộ thì thuận lợi đủ bề, nhưng lại thường không chiếm được tiện nghi khi va chạm trực diện với pháp khí cùng giai.
Nếu Tạ Tuấn Kiệt đã ra tay tương đương với hai người xé rách da mặt, quan hệ đồng môn yếu ớt cũng theo đó tan vỡ.
Hai người nhoáng cái đều tự xuất ra pháp khí, linh khí của bản thân, mỗi lần ra tay không chút lưu tình.
Lúc này Tạ Tuấn Kiệt nào còn dáng vẻ trọng thương nữa?
Mặt mày hắn ta âm lãnh, ánh mắt ngoan độc, tàn nhẫn, vừa nâng tay đã xuất ra một thanh kích hình dáng cổ xưa.
"Linh khí thượng phẩm!"
Bên trên đại kích có hư ảnh Giao Long màu xanh uốn lượn, tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong sử dụng nó còn có thể phát huy ra uy thế áp đảo được cả hỏa điểu do Ly Huyền kiếm biến thành!
Thậm chí vượt qua không chỉ một bậc!
Đại kích huy động phát ra từng trận tiếng gió uyển chuyển như du long, vừa giao thủ đã hoàn toàn áp đảo Ly Huyền kiếm vào thế yếu, khiến nó thủ nhiều công ít. Nếu còn tiếp tục đi như vậy, thua trận chỉ là vấn đề thời gian!
‘Đây là nguyên nhân khiến người này tự tin như vậy à?’
Lưu Ngọc thấy vậy cau mày,
Nhưng rất nhanh lại thả lỏng.
Tuy rằng tu vi của hắn thấp hơn đối phương một giai, nhưng luận chất lượng thì pháp lực của hắn đã không thua bất cứ tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường nào.
Ly Huyền kiếm và đại kích phong cách cổ xưa đều là linh khí thượng phẩm, dù có chênh lệch phẩm chất thì cũng không đến mức biểu hiện không chút lực phản kháng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận