Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 845. Lấy đại cục làm trọng?(2)

Chương 845. Lấy đại cục làm trọng?(2)
Chương 845: Lấy đại cục làm trọng?(2)
“Tộc trưởng, Cửu trưởng lão, Thập Ngũ trưởng lão và những người khác hiện đang gặp nguy hiểm. “
“Chúng ta cần lập tức ra tay cứu viện, nếu không ba vị trưởng lão lành ít dữ nhiều!”
“Tộc trưởng, mau phái người đi!”
Một nữ tu tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, mặc váy ngắn màu trắng, nhìn qua chừng hai mươi tuổi lo lắng nói. Nhìn cảnh tượng bên ngoài trận pháp, vẻ mặt nàng lo lắng, bởi vì trong số tu sĩ Trúc Cơ bị vây công, có một người đúng lúc là trưởng bối của nàng.
“Tộc trưởng, tuyệt đối không thể.”
“Nguyên Dương Tông khí thế hung hăng, chúng ta mạo muội phái viện binh ra ngoài, chỉ sợ là có đi không có về!”
“Mấy vị trưởng lão vẫn lạc tất nhiên là đáng tiếc, nhưng vẫn phải lấy gia tộc làm trọng, lấy truyền thừa Hoa gia làm trọng mới đúng.”
“Xin tộc trưởng nghĩ lại!!” Một nam tu anh tuấn chừng ba mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lên tiếng nói ra. Lời vừa nói ra, lập tức làm nữ tu váy ngắn trợn mắt nhìn.
“Hoa Ngọc Trạch, không nghĩ tới ngươi vậy mà lạnh lùng như thế.”
“Mấy vị trưởng lão cúc cung tận tuỵ vì gia tộc, bây giờ người đang ở trong cảnh nguy hiểm, ngươi thế mà có thể nói ra loại lời nói thấy chết không cứu này!” Sắc mặt nữ tu váy ngắn đỏ lên, bên trong mắt hạnh hình như có lửa giận thiêu đốt, không lưu tình chút nào chỉ trích nói.
“Mấy vị trưởng lão tự nhiên là càng vất vả công lao càng lớn, cúc cung tận tuỵ vì gia tộc, cái này ai cũng không thể phủ nhận.”
“Nhưng bây giờ Nguyên Dương Tông kẻ đến không có ý tốt chuẩn bị sung túc, tất cả vẫn phải lấy đại cục của gia tộc làm trọng!”
“Nếu như bởi vì một ít người nhất thời xúc động, khiến cho gia tộc tổn thất nặng nề, làm sao có mặt mũi đối mặt với hai vị lão tổ?” Tu sĩ được xưng là Hoa Ngọc Trạch, không chút khách khí phản bác, trong lời nói có ý riêng.
“Hay cho câu lấy đại cục làm trọng!”
“Chẳng lẽ vì cái gọi là đại cục, phải trơ mắt nhìn mấy vị trưởng lão vẫn lạc sao?”
“Hôm nay là Cửu trưởng lão, Thập Ngũ trưởng lão, ngày khác là ai?”
“Là ngươi, là hắn? Hay là ta?” Cảm xúc của nữ tu váy trắng càng lúc càng kích động, thanh âm cao lên vài độ, có vẻ rất sắc bén.
Lời này vừa nói ra, đám người vốn nghị luận ầm ĩ bỗng yên tĩnh. Nội dung này quá mức mẫn cảm, đám người mặc dù đều có giải thích của mình, nhưng cũng không dám đường hoàng nói ra. Chỉ là nhìn tộc trưởng Hoa Vân Phi của Hoa gia, đợi gã quyết định.
“Được rồi Ngọc Khả, ngươi không cần nhiều lời.”
“Ngọc Trạch nói không sai, Nguyên Dương Tông khí thế hung hăng không thể khinh thường, chúng ta nếu như phái tu sĩ ra cứu viện, chỉ sợ chính là ý muốn của đối phương.”
“Đến lúc đó không chỉ ba người Cửu trưởng lão, Thập Ngũ trưởng lão không cứu được, ngay cả trưởng lão phái đi ra sau đó đều sẽ một đi không trở lại.”
“Hai vị lão tổ để cho chúng ta bảo vệ gia tộc, tự nhiên không thể cô phụ kỳ vọng của lão tổ.”
“Gia tộc ngàn năm truyền thừa, cũng không thể hủy ở trong tay chúng ta, cho nên tất cả đều phải lấy đại cục gia tộc làm trọng!”
Hoa Vân Phi là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi bề ngoài uy nghiêm, mặc cẩm y màu xanh, bên trong tóc dài màu đen có mấy sợi xám trắng. Y thu hồi ánh mắt nhìn về phía ngoài trận pháp, liếc nhìn chư vị trưởng lão của Hoa gia, nghiêm túc nói.
“Thế nhưng mà.......” Nữ tu váy trắng được sưng là Hoa Ngọc Kha, nghe vậy còn muốn vãn hồi, nhưng bị ánh mắt uy nghiêm của tộc trưởng nhìn chằm chằm, đành phải ngừng lại lời nói trong miệng.
Uy vọng của Hoa Vân Phi ở Hoa gia như mặt trời ban trưa, chỉ ở phía dưới hai vị lão tổ Kim Đan. Không chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bên trong Hoa gia, người có tu vi cao nhất, còn là huyết mạch đích truyền của một vị lão tổ trong đó. Cho nên quyết định y đưa ra, cơ bản không có tu sĩ dám chất vấn. Hoa Vân Phi đưa ra quyết định, những người muốn xuất trận cứu viện kia, cuối cùng cũng đều hành quân lặng lẽ.
“Chỉ cần vào trong phạm vi công kích của Điên Đảo Càn Khôn trận, là có thể an toàn, tuyệt đối không nên từ bỏ!”
Hoa Ngọc Kha nhìn về phía Cửu trưởng lão ở phía Bắc trận pháp, sắc mặt nặng nề tim như bị đao cắt, bên trong mắt hạnh đều là vẻ lo âu.
Nhưng trong khi nàng đang quan sát, tình hình của ba trưởng lão bên ngoài Hoa gia càng ngày càng nguy hiểm, đã tràn ngập nguy hiểm.
“Vân Phi đạo hữu, sao không đi ra gặp mặt?”
“Chẳng lẽ đạo hữu thật sự ý chí sắt đá như vậy, muốn trơ mắt nhìn xem ba trưởng lão Trúc Cơ của Hoa gia, cứ như vậy chết ở trước mắt?!” Lý Bất Ngữ mở miệng nói, thanh âm băng lãnh truyền khắp chung quanh Linh sơn. Mặc dù loại lời này khẳng định không được hiệu quả gì, nhưng chỉ cần có thể nhiễu loạn một chút quân tâm của Hoa gia, đợi chút nữa tiến đánh cũng có thể đơn giản một chút.
Mà bọn người Lưu Ngọc thì ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, một khi có tu sĩ Hoa gia thật sự xuất trận, bọn họ sẽ phải đối mặt với công kích dữ dội nhất.
“Hừ!”
Trong trận pháp, Hoa Vân Phi nghe vậy phát ra một tiếnghừ lạnh, sau đó phân phó mấy tên trưởng lão Trúc Cơ điều khiển trận pháp, lại bắn ra mấy chục đạo quang nhận to lớn hình bán nguyệt.
“Bành bành bành.”
Lần này, bọn người Lưu Ngọc đồng loạt ra tay, điều khiển pháp khí Linh khí hóa giải trận pháp công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận