Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 936. Thực lực thay đổi(2)

Chương 936. Thực lực thay đổi(2)
Tuy những linh vật còn lại này không có hiệu quả ngay lập tức như Tử Tâm Phá Chướng đan, chẳng qua cũng giúp cho hành trình vượt cửa ải của Lưu Ngọc suôn sẻ hơn rất nhiều.
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng xanh trên khuôn mặt Lưu Ngọc ngày càng chói mắt, rồi dần dần nổi lên ánh sáng đỏ, cuối cùng hai màu xanh đỏ luân chuyển biến ảo.
Ngày và đêm luân phiên, mặt trời mọc rồi lặn, bất tri bất giác đã là bảy vòng luân hồi.
Trong phòng luyện công, Linh áp quanh người Lưu Ngọc vẫn đang từ từ tăng lên, nhưng lúc này lại trở nên cực kỳ chậm chạp, giống như đã đạt đến điểm tới hạn.
Tình huống này đã phát sinh biến hóa tại một khoảnh khắc.
“Oành!!!”
Giống như thủy tinh vỡ vụn, giống như núi lửa phun trào, như có như không, giống như có một âm thanh không thể giải thích được vang lên.
Mà Linh áp xung quanh người Lưu Ngọc không giữ lại chút nào, cũng trong khoảnh khắc này nhảy vọt mức độ lớn.
Trên cơ sở ban đầu đã tăng tới ba thành!
Giờ phút này, linh quang xanh đỏ trên mặt Lưu Ngọc đan xen vào nhau, đạt tới thời khắc cường thịnh nhất.
Sau đó, từ từ mờ đi, lại bắt đầu luân chuyển, đan xen vào nhau.
Giữa ánh sáng xanh đỏ lấp lóe, giống như phù hợp và cộng hưởng với một tần số nào đó, phản ánh trạng thái của chủ sở hữu ở một mức độ nhất định.
Vậy mà lại trong khi như có như không, có một tia “Đạo vận” được sinh ra.
“Trúc Cơ hậu kỳ, thành công rồi.”
Khi hai mạch Nhâm Đốc được khai thông, Lưu Ngọc biết mình đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ.
Những hạn chế về tu vi và pháp lực hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này, lại có thể tiếp tục phát triển.
Nguyên Thần cũng đang trải qua những thay đổi khó hiểu, giống như “lớn lên” một chút xíu, thần thức bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Chẳng qua Lưu Ngọc vẫn không thả lỏng, không có thời gian cảm nhận thay đổi sau khi đột phá, lập tức bắt đầu ổn định tu vi vừa đột phá.
Bên trong phòng luyện công có bố trí Tụ Linh trận.
Từng luồng sương mù xanh đỏ liên tục nhào về phía Lưu Ngọc cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, sau đó bị hắn hấp thụ vào trong cơ thể.
Sau khi vào trong, những sợi Linh khí tinh thuần này trước đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sau mới tuần hoàn hết một đại chu tiên. Đến khi vận chuyển đủ ba mươi sáu lần thì sẽ bị luyện hóa thành những sợi pháp lực xanh mướt.
Tiếp theo chúng lại được Ma Hỏa thiêu đốt, lắng xuống dưới đáy đan điền tạo thành ‘hồ pháp lực’ xanh biếc cực kỳ lớn mạnh.
Quá trình này kéo dài khoảng nửa ngày.
Mãi tận nửa ngày sau, Lưu Ngọc bắt đầu cảm thấy bản thân đã rơi vào trạng thái ‘bão hòa’ thì mới kết thúc lần tu luyện này.
Linh quang mang hai màu xanh đỏ trên mặt hắn nhanh chóng rút hết, hàng mi khẽ rung động.
Cuối cùng, đôi mắt đen như mực cũng mở ra.
Bên trong là thần quan lấp lánh đến chói lòa tựa như một ngôi sao, mang đến cảm giác hăng hái bức người.
Đây là hiện tượng sau khi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, Thần thức đã tăng lên trên diện rộng. Thần thức, hay nói cách khác là ‘tinh thần lực’ tạm thời chưa thu lại được.
Lưu Ngọc đã nhận ra được trạng thái lạ của bản thân nên nhanh chóng nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Dựa vào thành tựu về phương diện Nguyên Thần của hắn, cộng thêm ‘Tồn Thần diệu pháp’ thì việc không chế Thần thức tăng vọt như này đúng là dễ như trở bàn tay.
“Mười ba dặm.”
Lưu Ngọc cẩn thận trải nghiệm, thần thức không một tiếng động lan nhanh ra ngoài,
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được cường độ thần thức hiện tại, khóe miệng hắn đã cong lên thành nụ cười vui vẻ.
Thần thức đạt đến trình độ này đã vượt xa chín mươi phần trăm tu sĩ Trúc Cơ.
Trúc Cơ đỉnh phong là mười dặm, tuy chỉ nhiều hơn ba dặm nhưng chênh lệch trong đó lại không chỉ đơn giản như vậy.
Trong này không chỉ liên quan đến ‘phạm vi’ mà còn liên đới cả đến ‘cường độ’ nữa.
Dù là người có thiên phú dị bẩm thì lúc còn ở giai đoạn Trúc Cơ kỳ, Thần thức cũng rất khó mà đạt tới trình độ này.
Trừ khi bọn họ cũng như Lưu Ngọc: vừa có thiên phú dị bẩm, vừa luyện tập công pháp thần thức có thể trâu bò ngang ngửa ‘Tôn Thần diệu pháp’.
Chỉ là, công pháp Thần thức hiếm có đến mức nào chứ?
Từ lúc bắt đầu tu hành đến này, Lưu Ngọc chưa từng thấy ai tu luyện loại công pháp về Thần thức này. Chỉ có duy nhất một người là Mộng Tuyết đạo nhân của Bạch Vân Quan sở hữu một món pháp khí Thần thức.
Đấy là còn chưa nói đến công lao của vô số ‘Dưỡng Thần đan’.
Nếu không có loại đan dược này thì dù Lưu Ngọc có thiên phú đến mấy cũng không thể đạt được trình độ này sớm như vậy.
Có thể nói Thần thức đạt tới mười ba dặm, về mặt ý nghĩa mới là chính thức tạo nên ưu thế của nó ở Trúc Cơ kỳ.
Về mặt này, hắn có thể phát huy được sức mạnh thật sự của bí thuật ‘Kinh Thần Thứ’, tạo thành uy thế áp đảo với những tu sĩ bình thường.
Nhờ đó mà quyết định thắng bại trong đấu pháp!
“Bây giờ, nếu chỉ tính trong đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sợ là đã không còn có món pháp khí phòng ngự thần thức nào chịu nổi ‘Kinh Thần Thứ’ nữa rồi.”
“Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, thì đã ‘đầu một nơi thân một nẻo’ từ lâu rồi.”
“Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ, nếu mình dốc toàn lực tấn công thì có khi còn trực tiếp phá diệt Nguyên Thần của đối phương luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận