Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1007. Chẳng mấy chốc đã năm năm(3)

Chương 1007. Chẳng mấy chốc đã năm năm(3)
Dù sao đối với một trăm năm tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ, năm năm chỉ có thể nói là không dài không dài, công pháp của nữ tu thường mang một ít hiệu quả dưỡng nhan, có thể làm chậm quá trình già yếu.
Về phần Lưu Ngọc, năm năm chỉ mới năm mươi chín tuổi.
Tính với ba trăm năm tuổi thọ cực hạn của Trúc Cơ kỳ mà nói thì vẫn chỉ là "Thời kỳ niên thiếu", đương nhiên sẽ không có dấu hiệu già yếu.
Năm năm trôi qua, tướng mạo của hắn không chút thay đổi gì.
Sau khi được Yến Vũ, Oanh Ca hầu hạ tắm rửa thay y phục, thay đổi thành một bộ thanh sam.
Lưu Ngọc dời ghế bành ra, đi ra bên ngoài cách động phủ một vách núi, đứng thẳng ở vị trí đỉnh núi, quan sát phong cảnh núi non xa xôi.
Đợi đến khi tạp niệm trong lòng biến mất, lập tức lấy ra một bản điển tịch, chậm rãi lật xem.
Giống như đang đợi cái gì đó.
Sau khoảng nửa canh giờ, hai tia sáng một hồng một lam xuất hiện từ phía chân trời, rơi xuống gần chỗ của Lưu Ngọc, hiện ra bóng dáng của hai nữ tu.
Chính là Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm.
Thời gian năm năm qua đi, hai nàng ta đã là tu sĩ Trúc Cơ, tướng mạo cũng không thay đổi gì.
"Sư huynh."
"Thanh Dương sư huynh."
Khi nhận được tin, hai nàng ta vội vàng chạy tới, chắp tay nói.
Trong năm năm này, thường hay có nhiệm vụ tuần tra, phần lớn Lưu Ngọc đều giao cho Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm đi làm, bản thân mình thì chỉ ra tay khi có vấn đề gì.
Bắt đầu từ chỗ hai nàng ta thống lĩnh đệ tử bên dưới, hoàn thành tuần tra thông thường.
Trong năm năm này, thì hai năm trước là việc tuần tra tương đối nhiều hơn, nhưng theo thế cục càng ngày càng ổn định, tông môn cũng tăng cường khống chế khu vực này, nhiệm vụ tuần tra cũng dần giảm bớt.
Cho nên bọn họ cũng không bị trì hoãn quá nhiều thời gian tu luyện, tu vi cũng đều có sự tiến bộ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Giang Thu Thủy hiện lên chút nghi hoặc, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Lưu Ngọc, trong lòng hơi khó hiểu.
Trong quá trình tuần tra, nàng ta nhận được tin, sau đó nhanh chóng chạy tới, không rõ vì sao sư huynh lại triệu tập nàng ta, còn đồng thời triệu kiến cả hai người.
"Chắc là lại có chuyện lớn gì xảy ra à?"
"Chẳng lẽ là dư nghiệt Bạch Vân Quan lại gây ra sóng gió?"
Trong lòng Giang Thu Thủy âm thầm suy đoán...
"Cũng không chắc lắm, sư huynh phụ trách khu vực này, đã ba năm nay không còn nghe tin tức gì về dư nghiệt Bạch Vân Quan."
"Những tu sĩ còn dư lại của Bạch Vân Quan cũng đã nhìn rõ thế cục, biết rõ bại lộ chính là tự tìm đường chết, lúc này không thể nào lại thò đầu ra?"
"Vậy là chuyện gì chứ?"
Trong lòng nàng ta lại suy nghĩ, đoán lung tung.
Nhìn về phía Lãnh Nguyệt Tâm, nàng ta không chút biểu cảm gì, cũng không biết là vì biết hay không biết nữa, khiến Giang Thu Thủy có hơi buồn bực.
"Giang sư muội, Lãnh sư muội, trong năm năm này, vì để duy trì trật tự của tông môn mà cả hai đều cực khổ rồi."
"Những điều này, Lưu mỗ đều nhìn thấy trong mắt, tông môn nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, trước hết chào hỏi cùng hai nàng ta, nói vài câu khách sáo.
Sau đó hắn cũng không thừa nước đục thả câu mà nghiêm mặt nói:
"Lần này, triệu tập hai vị sư muội đến đây là muốn nói cho các ngươi biết một tin tức tốt."
"Bây giờ đã qua năm năm, theo sự khống chế của tông môn với Nguyên quốc đã được tăng cường, thế cục càng ngày càng ổn định, ta cho rằng thời gian chúng ta trở về tông môn đã sắp tới."
"Cho nên mấy ngày trước, ta đã xin phép trưởng lão, nhận được phê chuẩn có thể trở về tông môn."
Nói tới đây, Lưu Ngọc lộ ra nụ cười mỉm, nhìn hai nàng ta.
"Ý của sư huynh là chúng ta có thể trở về tông môn rồi?"
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, hơi chần chừ mà hỏi.
Đợi sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, trong mắt nàng ta đã hiện lên chút hoảng hốt, có chút cảm giác không thích ứng kịp.
Bởi vì nguyên nhân tu luyện ma công, Lãnh Nguyệt Tâm đã bị tông môn xa lánh, cũng không có bằng hữu nào.
Lúc ấy, một lòng muốn trở về tông môn chẳng qua là cảm thấy hoàn cảnh xa lạ mà thôi.
Nhưng ở Nguyên quốc lâu như vậy, trái lại nàng ta hơi thích nơi này, ý nguyện trở về tông môn cũng ít đi rất nhiều.
Dù sao Nguyên quốc đã dựng lên từ bãi phế thải, nàng ta được tông môn chấp nhận thân phận, quyền hạn vô cùng lớn, làm việc cũng xuôi chèo mát máy, có thể nói là vui vẻ như cá gặp nước.
Hơn nữa khi đã ở trong hoàn cảnh như này, bỗng nhiên nghe nói có thể trở về tông môn, trong tiềm thức của Lãnh Nguyệt Tâm trái lại hơi kháng cự.
Điểm này, có lẽ ngay cả chính nàng ta cũng không nhận ra.
"Quá tốt rồi."
"Rốt cuộc có thể trở lại tông môn."
"Vậy sư huynh, chúng ta khi nào xuất phát?"
Giang Thu Thủy lại không nghĩ nhiều như vậy, lúc này đã hỏi.
Trong tông môn, nàng ta có rất nhiều hảo hữu, hơn nữa cũng hơi chán ghét khoảng thời gian bận rộn như bây giờ.
Cứ nhớ mãi khoảng thời gian yên ắng lúc còn làm chưởng quỹ của Ngọc Đan Đường, cho nên nàng ta vô cùng muốn trở lại tông môn.
"Ngày mai."
"Dựa theo tin tức của trưởng lão đưa tới, ngày mai sẽ có đồng môn đến đây."
"Đến lúc đó lại giao phó một chút tình huống ở khu vực này lại, chúng ta đã có thể trở về tông môn."
"Thế cục đang dần bình ổn, khu vực này, cũng không cần tông môn phái người thường trú ở đây nữa."
Lưu Ngọc trả lời, giải thích nguyên nhân một chút.
Theo tình thế dần bình ổn, tông môn lần lượt rút đồng môn từ các nơi đóng quân, mà hắn thấy loại tình huống này nên hợp thời đưa tin lên xin.
Bên Nguyên quốc này, mặc dù tốc độ kiếm Linh Thạch hơn xa tông môn, chẳng qua Lưu Ngọc có Tiên Phủ trong tay, cũng không thèm muốn chút ít này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận