Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1240. Lợi ích của trưởng lão



Chương 1240. Lợi ích của trưởng lão




Vì tu sĩ thủ hạ dùng được quá ít nên mấy ngày trước Lưu Ngọc đã dặn dò, để Kỷ Như Yên bắt đầu đi lo liệu việc này.
Còn đại lễ Kim Đan thì do Giang Thu Thủy phụ trách.
Thanh Dương phong cao khoảng năm trăm trượng, nếu đổi thành đơn vị đo lường ở kiếp trước thì chính là một nghìn năm trăm mét.
Ở đây có Linh mạch tam giai trung phẩm nên nồng độ Linh khí rất đậm đặc, chỗ khác khó mà sánh được. Quan trọng là ít nhiều gì cũng có thể tạo được mấy chục mẫu Linh điền.
Nếu quản lý nghiêm túc, khải khẩn được hơn trăm mẫu Linh điền là còn nói giảm nói tránh.
Cho dù muốn xây dựng một Linh dược viên tam giai cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng chỉ dựa vào việc quản lý, kinh doanh Linh sơn bình thường thì tốc độ kiếm Linh Thạch này vẫn quá chậm. Trước mắt Lưu Ngọc cần một lượng Linh Thạch rất lớn nên đúng là không để mắt đến mấy thứ này.
Nhưng đang yên đang lành có một ngọn Linh sơn mà chẳng chịu quản lý, ngồi không cũng thu được Linh Thạch mà không thèm kinh doanh… Thế thì quá bất thường và đáng nghi.
Cho nên chuyện che giấu vẫn rất cần thiết.
Sở dĩ Lưu Ngọc muốn chọn vài thị nữ cũng không hẳn là để bản thân "giải quyết nhu cầu". Trong đó, còn có ý tìm người quản lý Linh sơn giúp hắn.
"Mọi thứ đã sắp xếp xong, việc phỏng vấn cứ bố trí vào ngày mai luôn đi."
Hắn khẽ gật đầu, thản nhiên nói.
Lưu Ngọc cũng không thấy có gì kỳ lạ khi có rất nhiều tu sĩ muốn gia nhập vào Thanh Dương phong.
Bây giờ hắn đã là người bước chân vào hàng ngũ ‘giai cấp đặc quyền’ trong tông môn, muốn đề bạt một đệ tử ngoại môn lên thành đệ tử nội môn thì cũng chỉ cần truyền một câu xuống là được.
Nhưng chính một câu đơn giản này lại là cơ duyên mà vô số tu sĩ có muốn cũng không được.
Một cơ hội cực tốt đang để ngay trước mắt, ngưỡng cửa để theo đuổi cũng không cao thì thử hỏi ai mà chẳng nguyện ý thử một lần chứ?
Lùi lại vạn bước mà nói, nhiệm vụ quản lý Thanh Dương phong nhẹ nhàng hơn nhiệm vụ bình thường trong tông môn rất nhiều, có thể dành ra rất nhiều thời gian cho việc tu luyện.
Cho dù không được sư tổ ưu ái, chỉ cần ở lại Thanh Dương phong cũng có thể cải thiện được hoàn cảnh tu luyện của bản thân.
"Vâng thưa phu quân. Như Yên đã hiểu rồi."
Kỷ Như Yên ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt lắm. Như Yên, ngươi lui xuống trước đi."
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ra hiệu cho Kỷ Như Yên lui ra ngoài, chỉ giữ Giang Thu Thủy lại động phủ.
Rất nhanh sau đó, trong động phủ chỉ còn lại hai người.
Có lẽ là do phạm sai lầm, bị trách mắng nên lúc này Giang Thu Thủy cực kỳ ngoan ngoãn. Nàng chỉ yên lặng cúi đầu không nói năng gì, cho người ta cảm giác đẹp đẽ tĩnh lặng.
Nếu như đổi lại là thời điểm khác, nàng đã đổi chỗ ngồi từ lâu rồi.
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy khá buồn cười nhưng cũng không định an ủi đối phương. Dù có là nữ nhân của mình cũng không thể chiều quá được.
Lúc cần gõ thì vẫn phải gõ, nếu không sẽ rất dễ làm loạn quy củ.
Lưu Ngọc nghĩ ngợi một lát rồi tháo bảy túi trữ vật bên hông xuống, đặt từng cái lên mặt bàn, sau mới mở miệng nói:
"Trong này có một ít tài nguyên cần bán rồi đổi sang Linh Thạch, giao cho ngươi đi."
Những thứ này đều là thu hoạch trong chuyến đi đến bí cảnh Thánh Hỏa. Sau khi loại bỏ hết pháp khí cực phẩm và Linh khí thượng phẩm, chỗ đồ còn lại có giá trị trên dưới mười ba vạn Linh Thạch.
Cộng thêm một ít lễ vật hắn không dùng đến, giá trị ước chừng cũng lên đến mười lăm vạn Linh Thạch.
Giờ Lưu Ngọc đã tấn thăng lên Kim Đan Cảnh nhưng lại đang cực kỳ thiếu thốn Linh Thạch, thế nên mới đem bán những thứ này đi.
Về phần pháp khí cực phẩm và Linh khí thượng phẩm thì Lưu Ngọc còn có việc cần dùng đến.
Hơn nữa, thứ đồ như pháp khí hay Linh khí thường là chiêu bài hoặc ký hiệu riêng của tu sĩ. Nếu trực tiếp đem bán thì rất có thể sẽ bại lộ chuyện hắn chính là người được lợi lớn nhất trong bí cảnh Thánh Hỏa.
Việc liên quan đến Linh bảo, mạo hiểm thế này vẫn đừng xới lên thì tốt hơn.
Cho dù là đã ‘ký sổ’ cho Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên mỗi người một món Linh khí cực phẩm thì Lưu Ngọc vẫn dặn dò hai nàng: Nếu không phải rơi vào cảnh cực kỳ bất đắc dĩ thì đừng sử dụng.
Nhưng hai nàng thường xuyên ở lại tông môn, đúng là cũng không có mấy cơ hội dùng đến chúng.
Giang Thu Thủy nghe vậy thì vội vàng nhìn bảy túi trữ vật trên bàn, đôi mắt hơi sáng lên:
"Vâng thưa phu quân."
"Chắc chắn Thu Thủy sẽ không làm phu quân thất vọng."
Lưu Ngọc còn đồng ý sắp xếp công việc cho nàng làm, chứng tỏ hắn đã bỏ qua sai lầm lúc trước. Sao nàng có thể không vui mừng đây?
Sau đó hai người ngồi đối diện với nhau, trò chuyện thêm về những việc cần làm sau khi kết thúc đại lễ.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, nàng lui xuống trước đi."
"Mau đổi hết những tài nguyên này thành Linh Thạch."
"Việc này chỉ có thể bí mật tiến hành giống như lúc trước."
Trò chuyện thêm nửa khắc đồng hồ, cuối cùng Lưu Ngọc cũng nói ra.
"Thu Thủy đã rõ rồi."
Giang Thu Thủy nhẹ nhàng gật đầu.
Những chuyện này vẫn luôn là nàng đi xử lý, đã sớm mò ra được mối riêng, đúng là quen cửa quen nẻo.
Chỉ một khắc sau, nàng cầm một chiếc túi trữ vật trong số đó lên, thả thần thức vào bên trong quét qua một lượt. Đôi mắt xinh đẹp không nhịn được mà hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hai vạn Linh Thạch!
Với khả năng của Giang Thu Thủy, chỉ cần thần thức quét qua là có thể đoán được đại khái về giá trị của những món tài nguyên trong túi.
Bởi vì thường xuyên phải tiếp xúc với những thứ này nên nàng biết rất rõ giá cả thị trường của chúng. Thế nên con số Giang Thu Thủy tính ra còn chính xác hơn cả Lưu Ngọc.
"Một cái túi trữ vật, tài nguyên bên trong đã có giá trị đến hai vạn, nếu cộng hết cả lại thì chẳng phải sẽ có đến…"
"Nhiều tài nguyên như vậy, phu quân lấy ở đâu ra thế?"
Giang Thu Thủy không kìm được tò mò, ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc, trong mắt lóe lên ý hỏi. Hết chương 1240.



Bạn cần đăng nhập để bình luận