Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 456. Trước khi hạ màn (3)

Chương 456. Trước khi hạ màn (3)
Mà là những Kim Đan chân nhân cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả cấp bậc đỉnh phong - Nguyên Anh lão tổ.
Sau cùng, hạn ngạch phân bố mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ cũng là quyết định trong lúc giao chiến của Kim Đan chân nhân và Nguyên Anh lão tổ, chứ không hề có liên quan đến tu sĩ cấp thấp như bản thân hắn.
Chạy tới Hàn Vụ đại doanh, đại loại chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Nói không chừng các đại tông môn sớm đã đạt được thỏa thuận ngầm, đàm phán lần này chỉ là vì để chính thức ký kết hiệp ước.
Một đám người như hắn đi tới, chỉ là ở trước mặt các đại tông môn của Sở quốc, thể hiện ra thực lực của Thanh châu.
Thời gian cứ dần dần trôi qua, người trong đại điện phủ Thành Chủ càng lúc càng đông, tu vi thấp nhất là Trúc Cơ kỳ, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không hề có người nào dám càn rỡ.
Không người nói chuyện, nhưng những cuộc trao đổi qua lại cũng không ít.
Với sự huyền diệu của Tôn Thần diệu pháp, hơn nữa hiện tại thần thức của Lưu Ngọc đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, có thể dễ dàng nhận thấy được trao đổi thần thức của mọi người trong lúc đó, còn có thể bắt được thông tin trong thần thức mà không gây báo động cho chủ nhân của nó.
Đương nhiên nếu như đổi lại là tu sĩ Luyện Khí kỳ, vậy thì không thành vấn đề.
Bởi vì tùy vào mỗi trường hợp, Lưu Ngọc chỉ truyền âm chào hỏi với hai người Nghiêm Quần Nhi và Nghiêm Hồng Ngọc, còn về những người không quen thuộc như đám người Lý Bất Đồng, Chu Trác Phong, Trang Thế Long, Ngô Ngọc Hạm thì không có truyền âm.
Đương nhiên, ba người Chu Trác Phong, Lý Bất Đồng, Ngô Ngọc Hạm vừa có thực lực vừa có bối cảnh, chính vẻ mặt trang nghiêm ngồi ở hàng đầu kia thôi, cho dù hắn có muốn chào hỏi để kéo quan hệ, thì người ta cũng không nhất định sẽ để ý tới hắn.
Nếu đã như vậy, cần gì phải mặt nóng dán lên mông lạnh làm gì chứ? Nghĩ ngợi một hồi Lưu Ngọc vẫn quyết định từ bỏ ý định này.
Sau khi hắn vào tới chính điện được nửa canh giờ, tất cả các chỗ ngồi ở trong điện đều đã ngồi đầy, số lượng cũng đã đạt tới khoảng một trăm người.
Trong đó tu sĩ Nguyên Dương Tông sáu mươi người, tu sĩ các thế lực phụ thuộc bốn mươi người.
Bởi vì là thời kỳ chiến tranh.
Nơi đây tập trung phần lớn là lực lượng của Nguyên Dương Tông ở phía Nam, thời kỳ đỉnh cao của cả Vọng Nguyệt Thành ước chừng tồn tại hơn hai trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu sĩ tông môn và tu sĩ các thế lực phụ thuộc hơn một trăm người.
Trừ đi các tu sĩ đã ngã xuống, hay là đi chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, có mặt ở đây gần như là toàn bộ.
Trước mặt tu sĩ Kim Đan, hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, thu lại Linh áp và Linh khí của mình, không hề có một tu sĩ vô tri nào dám đắc tội “các chân nhân”.
Cho dù là tu sĩ ở đây, cũng hoàn còn có thể bị đào thải, bởi vì các kiểu nguyên nhân như lỗ mãng đều sẽ chết trong nhiệm vụ.
Các tu sĩ còn lại thì đương nhiên tâm tư suy nghĩ sẽ tương đối linh hoạt, kinh nghiệm phong phú.
Khi gần đến giờ, Ngô Ngọc Hạm từ chỗ ngồi của mình đứng dậy.
Nàng ta lấy ra một quyển sổ, đi tới bên cạnh đại điện, bắt đầu kiểm kê số lượng tu sĩ có mặt.
Nàng ta đã vô cùng thuần thục với mấy chuyện này, chỉ một lát đã kiểm kê xong hết số người có mặt, sau đó xoay người lại một cách vô cùng tự nhiên.
Đi đến giữa đại điện, phía trước hai hàng tọa ỷ, sau đó nàng ta cúi người khom lưng hành lễ, lớn tiếng nói:
“Khởi bẩm chư vị trưởng lão, lần này thông qua lệnh bài tông môn hoặc là tin tức mà Truyền âm phù gửi đi, tương ứng với một trăm linh tám vị tu sĩ Trúc Cơ đã có mặt đầy đủ.”
“Sẵn sàng nghe theo ý chỉ và phân công của các trưởng lão!”
Tuổi tác của Ngô Ngọc Hạm thoạt nhìn lớn hơn Nghiêm Hồng Ngọc rất nhiều, giọng nói cũng không dịu dàng mà cũng không mạnh mẽ, mà có xu hướng khá trung tính.
Động tác và lời nói của nàng ta, đều nhắm vào vào ba người đang ngồi ở vị trí giữa trên bậc kia.
Nhân cơ hội này, Lưu Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hắn cẩn thận dè dặt quan sát hai vị tu sĩ Kim Đan.
Trên sáu chiếc ghế thái sư ở trên bậc thềm là sau vị tu sĩ Kim Đan, trong đó có ba người Lưu Ngọc có chút quen thuộc, chính là ba vị trưởng lão trong tông môn, Nghiêm Thế Khoan, Tôn Trạch Khôn và Chu Toàn.
Bọn họ ngồi ở vị trí trung tâm, không thể nghi ngờ là chứng minh được rất nhiều điều.
Tuy rằng ngoài mặt chư vị tu sĩ Kim Đan đều bình đẳng, nhưng trên thực tế thì Kim Đan của Nguyên Dương Tông, chắc chắn sẽ có địa vị cao hơn so với Kim Đan của các thế lực phụ thuộc, nắm chắc quyền phát biểu, chủ trì phần lớn sự vụ.
Mà ba vị tu sĩ Kim Đan còn lại đều vô cùng xa lạ, Lưu Ngọc không nhận ra được lai lịch của họ, nhưng chắc là người mà gia tộc và tông môn tầm trung ở Thanh châu phái tới tham chiến.
Trong thời chiến, những vị tu sĩ Kim Đan này cũng sẽ mang tiếng, với tư cách là khách khanh trưởng lão tọa trấn tới để tham chiến.
Nhưng cũng không phải là sẽ tham dự vào việc quản lý sự vụ cụ thể của Vọng Nguyệt Thành, mà chỉ tham gia chiến đấu lúc cần thiết.
Tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông có gặp phải, cũng phải tôn kính xưng hô một tiếng trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận