Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 928. Thu dọn tàn cuộc(4)

Chương 928. Thu dọn tàn cuộc(4)
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, bộ dạng vẫn là kiểu ‘dốc hết sức lực’ như trước. Hắn chọn cách khoanh tay đứng nhìn.
Về phần bản tính của tán tu thì hắn từ chối cho ý kiến.
Với những tu sĩ này, điều đó đã trở thành thói quen. Nếu không làm như thế, chưa chắc bọn họ đã có thể đi được đến ngày hôm nay.
Lập trường hai bên khác nhau, góc độ cư xử cũng sẽ không giống nhau. Những thứ bọn họ nhìn thấy hay cách tư duy tự nhiên cũng khác hẳn nhau.
Linh khí Tam Xoa Kích phái ra linh quang xanh đậm, Hắc Loan Đao lại tản ra thứ ánh sáng rất âm u. Cả hai thứ đều phát ra uy thế rất mạnh, đồng loạt đánh về phía tu sĩ bị thương.
Tu sĩ ra tay đánh lén lúc trước họ Ngô ăn ý tăng cường thế tấn công, làm cho đối phương không thể triệu hồi mấy món pháp khí.
Về phần ba người Diệp Mộng Hoa thì đều đang liều mạng, chị muốn thoát khỏi dây dưa của đối thủ, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
Trong mắt tu sĩ bị thương loè lên vẻ tuyệt vọng, chỉ có thể lấy ra đủ loại phù lục, tạo thành pháp thuật phòng hộ, che chắn ở trước người.
Sau đó hắn ta đã nó tay hết cách, trơ mắt nhìn Linh khí của đối phương áp sát mình.
Phù lục cao cấp nhất mà hắn ta có cũng chỉ là nhị phẩm trung giai. Tuy số lượng nhiều nhưng làm sao có thể ngăn cản được mũi nhọn của Linh khí thượng phẩm cơ chứ?
“Rầm! Rầm!”
Từng lớp từng lớp bảo hộ, toàn bộ đều vỡ vụn. Cuối cùng Linh khí Tam Xoa Kích cũng giết chết tu sĩ kia, thân thể hắn ta bị chia năm xẻ bảy, không kịp phát ra bất kỳ tiếng kêu rên nào.
Ánh mắt Tào Nguyên Võ bắt đầu chuyển hướng, vừa nhìn về phía Lưu Ngọc, Diệp Mộng Hoa và bốn người kia, vừa giống như đang tự hỏi xem nên xử lý kẻ nào trước.
“Cứ cái đà này, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt mình thôi.”
Nữ tu áo lam lúc trước đã tỏ vẻ giãy dụa, giờ này cũng đã hạ quyết tâm lấy từ trong túi trữ vật ra một lá phù bảo màu đỏ có hình dạng như cây châm, sau đó nhanh chóng kích phát.
"Phù bảo!"
Cùng lúc đó, có một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chậm hơn nữ tu áo lam một bước, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, kinh hô thành tiếng.
Lúc này hắn ta cũng không lo đến chuyện hai người đang dây dưa được nữa, lập tức triệu hồi Linh khí pháp khí của mình về. Phải cam đoan an toàn của bản thân trước rồi muốn nói gì thì nói.
Tuy phù bảo bình thường không tạo được uy hiếp gì với Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng với đám tu sĩ phổ thông như bọn họ thì lại là sự đe doạ cực lớn, là thứ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng.
Thấy có phù bảo xuất hiện, trên mặt đám người Tào Nguyên Võ đều lộ vẻ kiêng dè.
Tốc độ kích phát phù bảo của tu sĩ Trúc Cơ đã cực nhanh, thời gian chưa đến một hơi thở đã xong xuôi.
Một cây châm nhỏ màu đỏ lấp lóe hồng quang bất ngờ xuất hiện phía trước nữ tu áo lam.
Một luồng uy thế cực mạnh chỉ thuộc về pháp bảo trong nháy mắt đã bao phủ toàn trường, khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy như muốn ngừng thở.
Trong mắt đám người bên phe tấn công của Tào Nguyên Võ đều hiện lên vẻ kiêng dè, vô thức làm chậm lại tiết tấu tấn công khiến những người bên phe Diệp Mộng Hoa có thời gian thở dốc.
Lúc này nữ tu áo lam vô cùng quả quyết, hai tay cấp tốc đánh ra mấy pháp quyết, cây châm nhỏ có màu đỏ sậm liền loé lên rồi biến mất giữa đất trời.
Sau đó nàng ta còn chẳng buồn nhìn kết quả thế nào đã nhẹ nhàng nhảy lên pháp khí, muốn nhân cơ hội này phi độn trốn thoát.
Cây châm đỏ biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã áp sát các tu sĩ Trúc cơ phe đối thủ, khoảng cách chỉ tầm một trượng thì đụng phải tầng tầng lớp lớp phòng ngự đã được bố trí sẵn.
Chỉ là pháp khí cực phẩm cùng Linh khí thượng phẩm thì sao có thể ngăn cản mũi nhọn sắc bén của phù bảo chứ?
Huống chi điều khiển những thứ đó lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Dưới uy lực của phù bảo có hình dạng như một cây châm đỏ kia, tầng tầng lớp lớp phòng ngự được dày công bố trí của các tu sĩ Trúc Cơ kia chỉ như một trang giấy mỏng, dễ dàng bị đánh tan.
"Bang! ! !"
Pháp khí cực phẩm bị phá huỷ rất dễ dàng, Linh khí thượng phẩm cũng bị đánh bay, linh quang ảm đạm, uy lực bị hao tổn đi nhiều.
Ngay sau đó, tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia cũng bị đánh bay theo. Hắn ta hét lên thảm thiết, miệng phun đầy máu tươi.
Người này còn chưa kịp rơi xuống đất, cây châm đỏ đã đến gần.
Ánh sáng đỏ hừng hực loé lên, người này cũng hồn phi phách tán, hoá thành một đống tro tàn bay lả tả. Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó mà im bặt.
Lúc này, uy lực của cây châm đỏ kia cũng đã tiêu hao hết, hoá thành một lá bùa tự bốc cháy sạch sẽ.
Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng nửa hơi thở. Chỉ mới một thời gian ngắn như thế mà một Trúc Cơ hậu kỳ đã ngã xuống, phù bảo có uy lực thế nào thì ai cũng có thể thấy rõ.
Mà lúc này nữ tu áo lam cùng một người khác mới chạy chưa được bao xa.
Đám người Tào Nguyên Võ đều bị phù bảo chấn nhiếp, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao hắn ta cũng coi như một nhân vật lợi hại, đã trải qua không chuyện nguy hiểm sống chết, rất nhanh đã thoát khỏi nỗi kinh sợ do phù bảo mang lại.
Người này lạnh lùng cười, lập tức điều khiển Linh khí Tam Xoa Kích cùng Hắc Loan Đao đánh tới, chặn đường hai kẻ muốn thừa cơ chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận