Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1208. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi!



Chương 1208. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi!




Lúc còn sống đã không phải là đối thủ, chẳng lẽ chết rồi còn có thể xoay chuyển sao?
Đối với sự giết chóc trên con đường tu tiên, trong lòng Lưu Ngọc không chút hối hận!
"Có lẽ, tất cả chúng ta đều không sai."
"Sai chính là sai ở chỗ các ngươi chặn con đường thành công của Lưu mỗ muốn đi."
Nhìn ảo cảnh trước mắt tan biến, sắc mặt Lưu Ngọc không chút biểu cảm nói.
Theo ảo cảnh không ngừng lan tràn tới nơi sâu thẳm nhất trong ký tức, cảnh tượng cũng không ngừng thay đổi.
Trong lúc bất tri bất giác, Lưu Ngọc đã trả lời tất cả các câu hỏi của phụ mẫu.
Hắn không thẹn với lương tâm!
Nương theo cảnh tượng trong trí nhớ lúc nhỏ bị phá tan, ký ức lại lan tràn vào sâu trong miền ký ức.
Dường như giới hạn ở một lần chuyển kiếp nào đó, rốt cuộc đi tới miền ký ức ở kiếp trước, cảnh tượng mà hắn vĩnh viễn cũng không quên được!
"Đây là...?”
Bên trong là phòng học, bên ngoài là đường hành lang, Lưu Ngọc nhìn về phía bên kia, bóng lưng của người mặc váy dài màu lam.
Vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng biến đổi!
Lựa chọn ngày đó, hắn vĩnh viễn không thể nào quên!
“Đinh linh linh…”
Trên hành lang yên tĩnh vang lên một tràng tiếng chuông trong trẻo, theo cùng với tiếng chuông là làn hương thơm ngát của một cô gái.
Tóc dài bị gió nhẹ thổi bay bay, làm tầm mắt Lưu Ngọc hơi mơ hồ.
Nhưng bóng dáng mặc đồng phục màu lam này, làn váy lắc lư theo cơn gió, lại khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Một màn này, lại quen thuộc như thế, mà cũng xa xôi đến vậy.
Lưu Ngọc nhìn thấy bóng dáng kia trở nên hơi thất thần, ánh mắt thoáng trống rỗng, lâm vào n trong trí nhớ của bản thân.
“Phù…”
Bỗng nhiên, gió nhẹ dần mạnh hơn, lộ ra một tờ giấy trắng với chữ viết màu đen bên trên, bị thổi rơi xuống cách đó không xa.
Khoảng cách chưa đến mười bước, cô gái mặc váy màu lam mái tóc được tết lại gọn gàng lộ ra sườn mặt hoàn mỹ.
“Đây là. Trường cấp ba ở kiếp trước?”
“Hôm nay là…”
Lưu Ngọc giật mình bừng tỉnh.
Giống như là cái hộp được mở chốt, thổi bay lớp bụi phủ lâu ngày, trong nháy mắt hắn đã nhớ lại toàn bộ!
Chàng trai, cô gái, tốt nghiệp.
Trong giây lát, trong đầu Lưu Ngọc vang lên tiếng gì đó, vội quay đầu nhìn vào trong phòng học, lại thấy được một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú.
Khuôn mặt này, hết sức quen thuộc.
Đây đúng là kiếp trước của mình!
Đây là ngày hắn sắp tốt nghiệp ở kiếp trước, đã xảy ra một chuyện khiến hắn ân hận cả cuộc đời.
Chuyện này cho đến bây giờ hắn vẫn luôn nhớ mãi.
“Cộp cộp.”
Tiếng bước chân khẽ vang lên, thiếu niên dựa vào cạnh cửa, cúi đầu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí.
Hắn cắn chặt răng nhìn cánh cửa đóng chặt, bàn tay dùng sức nắm lại buông ra, hai tròng mắt hiện lên sự giãy dụa thống khổ, nhưng cuối cùng vẫn biến thành thờ ơ.
Bởi vì sâu trong nội tâm hắn không tự tin, mọi mặt của cô gái kia quá xuất sắc, thiếu niên không có dũng khí đuổi theo giữ cô gái ấy lại!
“Cộp cộp…”
Tiếng bước chân ngày càng lớn hơn, nhưng cô gái lại đi hết sức thong thả, giống như đang cố ý chờ đợi cái gì đó.
Vẻ mặt Lưu Ngọc phức tạp, im lặng nhìn cảnh này.
Đối với cảnh tượng trước mắt sẽ phát triển thế nào, sau này lại như thế nào, trong lòng hắn đã biết rõ.
Dù sao, hắn đã từng trải qua.
“A!”
“Đây là ảo cảnh của tâm ma kiếp?”
“Lợi dụng tiếc nuối lớn nhất của kiếp trước, biến hóa thành cảnh tượng trước mắt, muốn để ta chìm đắm trong này?”
Hoảng hốt nhất thời trôi qua, khóe miệng Lưu Ngọc khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Kiếp trước đã cách quá xa, trải qua hơn mười năm mưa gió trong Tu Tiên Giới, nội tâm hắn đã sớm phủ đầy bụi và băng đá vạn năm.
Cứng rắn và lạnh lẽo như băng!
Lại vào thời điểm quan trọng tấn thăng lên Kim Đan, bị ảo cảnh trước mắt mê hoặc, khiến lần đột phá này thất bại trong gang tấc?
Tất nhiên Kim Đan sẽ được ngưng kết, nếu chìm đắm vào trong tâm ma kiếp quá lâu, nhất định sẽ làm hỏng Kim Đan mới sinh ra, gần như có thể khiến hắn trực tiếp chết đi.
Ngay cả khi may mắn giữ lại được cái mạng nhỏ, cũng sẽ mất đi hy vọng bước tiếp, so với trực tiếp chết đi cũng không khác bao nhiêu.
Đan vỡ người vong, cũng không phải là nói giỡn.
Phúc chí tâm linh!
Bỗng nhiên Lưu Ngọc có một loại dự cảm, chỉ cần loại bỏ ảo cảnh trước mắt, ngưng tụ Kim Đan trong cửa ải thứ ba của tâm ma kiếp, thì có thể trực tiếp vượt qua.
Kim Đan cửu phẩm, một con đường thênh thang bằng phẳng, cứ như vậy đã xuất hiện trước mắt hắn.
Lúc này chỉ cần đánh bại ảo cảnh, chia tay với nuối tiếc của kiếp trước, có thể bước trên con đường thênh thang này!
Nhìn bản thân kiếp trước không chút tự tin, thậm chí có thể nói là yếu đuối, cùng với bóng dáng mặc váy xanh kia, Lưu Ngọc chậm rãi nâng Phá Bại kiếm lên.
Trên bàn tay, Linh quang lấp lánh nhàn nhạt xuất hiện.
Đây rồi!
Chính là âm thanh tiếng chuông biến ảo kỳ diệu bên tai này, cùng với từng mùi hương thơm ngát vương vấn quanh mũi, Phá Bại kiếm lại chậm chạp không thể hạ xuống.
Mặc dù biết rõ nên lựa chọn thế nào, nhưng lúc này trong lòng Lưu Ngọc làm thế nào cũng không thể nổi lên sát ý được!
“Một kiếm này chém xuống, đại biểu cho việc mình phải mất một phần quá khứ, tạm biệt với chính mình khi xưa.”
Ánh sáng trong chốn âm u, Lưu Ngọc dâng lên loại dự cảm này.
Trách không được tâm ma kiếp lúc trước đơn giản như vậy, thì ra sát chiêu chân chính lại ở đây.
Hình như cảm giác được sự do dự của hắn, hình ảnh trong hành lang cứ dừng lại như vậy.
Âm thanh tiếng chuông kỳ ảo, cùng với mùi hương vương vấn quanh mũi, cứ thế mà biến mất không thấy tăm hơi.
Thiếu niên, cô gái cũng bất động tại chỗ.
“Tu sĩ mặt rỗ, đồng tu Bùi Tam Chín, gia đình Tiểu Mi Sơn, tu sĩ Hợp Hoan Môn.”
“Từ lúc bước vào Tu Tiên Giới, Lưu mỗ giết người vô số.”
“Cho dù là lương thiện hay là tàn ác, chỉ cần ngăn cản con đường của mình, mình sẽ không có chút nào lưu tình mà ra tay.”
“Trong hơn mười năm này, ta học được rất nhiều điều, cũng thay đổi rất nhiều.”
“Thậm chí thay đổi hoàn toàn!”
Chỉ ngắn ngủi trong mười mấy lần hít thở, Lưu Ngọc cũng đã nhớ lại hết mọi chuyện xảy ra trong mười năm ở Tu Tiên Giới này.
“Vì để thích ứng với những quy tắc hoàn toàn mới, vì mục tiêu cuối cùng của cuộc đời này, ta đã thay đổi rất nhiều, cũng từ bỏ rất nhiều thứ.”
“Có một số thứ cũng không thể không buông xuống.”
Lưu Ngọc thì thào nói với bản thân. Hết chương 1208.



Bạn cần đăng nhập để bình luận