Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 617. Chín cấp bậc Kim Đan (3)

Chương 617. Chín cấp bậc Kim Đan (3)
Lẳng lặng ngồi ở băng ghế đá suy nghĩ, sắc mặt Lưu Ngọc càng biến đổi không ngừng, trong lúc nhất thời vậy mà không tìm ra cách tốt hơn.
Năm nay hắn đã năm mươi tuổi, tốt nhất là phải Kết Đan trước khi đạt một trăm tám mươi tuổi, còn có thể trải qua ba lần Huyết Sắc bí cảnh mở ra.
Dựa vào phương pháp ổn thỏa như vậy, kết hợp với thu thập bên ngoài, có lẽ có thể tập hợp đủ Linh thảo, nhưng tất cả chỉ sợ là quá muộn.
Nếu lỡ xung kích vào Kim Đan thất bại thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải mất đi tất cả cơ hội nếm thử hay sao?
Huống chi tu sĩ kết thành Kim Đan phẩm chất cũng đều không giống nhau.
Tuổi tác kết đan đối với phẩm chất Kim Đan cũng có chút ảnh hưởng, tuổi tác càng nhỏ thì ảnh hưởng càng ích hơn, tuổi tác càng lớn trái lại sẽ trở thành liên lụy.
Dĩ nhiên ảnh hưởng này cũng không tuyệt đối, điểm quan trọng nhất chính là bởi sự tích lũy tự thân của tu sĩ.
Đây là công nhận cơ bản ở Tu Tiên Giới.
Trong điển tịch ở Tàng Kinh Các tầng thứ năm, Lưu Ngọc đã biết, phẩm chất của tu sĩ Kim Đan chia thành chín đẳng cấp.
Cửu phẩm là tốt nhất, nhất phẩm là kém cỏi nhất.
Thất, bát, cửu phẩm sẽ là Kim Đan thượng phẩm, tứ, ngũ, lục phẩm sẽ là Kim Đan trung phẩm, nhất, nhị, tam sẽ là Kim Đan hạ phẩm.
Dựa theo điển tịch đã nói, độ khó khi Kim Đan hạ phẩm ngưng kết thành Nguyên Anh sẽ là nhiều hơn là Kim Đan trung phẩm hay thượng phẩm.
Nếu như lấy Kim Đan trung phẩm ra để đo lường độ khó khi ngưng kết thành Nguyên Anh thì Kim Đan hạ phẩm ít nhất là năm, về kém nhất chính là Kim Đan nhất phẩm, gần như không có chút khả năng nào đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Khả năng kết thành Kim Đan thượng phẩm quá thấp, trước mắt Lưu Ngọc cũng không có hy vọng xa vời như vậy, nhưng để suy nghĩ cho con đường sau này, hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận mình chỉ ngưng kết thành Kim Đan hạ phẩm.
Ít nhất, cũng phải kết thành Kim Đan ngũ phẩm mới được.
"Việc này còn phải xem xét kỹ hơn, hy vọng cuối cùng cũng sẽ đi tới một bước kia."
Ánh mắt Lưu Ngọc yếu ớt đi.
Tán tu trôi qua bao nhiêu khó khăn thì hắn biết rõ, nếu không tới lúc quan trọng, hắn cũng sẽ không muốn biến thành tán tu.
Cuối cùng dùng thần thức quét một vòng quanh Thải Liên sơn, không có phát hiện ra bóng dáng của Cảnh Vân Tùng, nên trở về thì cũng đã sớm quay về, lúc này còn chưa trở về, kết quả không cần nói cũng biết.
Cuối cùng tiểu tử này cũng phụ sự kỳ vọng của tằng tổ phụ hắn ta.
Chỉ là tiểu tử này cũng chỉ có tư chất Ngụy linh căn, mặc dù Cảnh Nguyên Chương rất kỳ vọng, nhưng cũng chưa chắc ôm hy vọng lớn gì, hơn phân nửa chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Cảnh gia cũng là chỉ tộc nhân bình thường, cũng không coi là đứt đoạn huyết mạch.
Huyết Sắc bí cảnh có thể còn sống đi ra cũng chỉ có hai phần mười, nhiều nhất cũng chỉ ba phần mười, đối với kết quả này Lưu Ngọc cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nếu chỉ dựa vào cố gắng là được, vậy sao còn phải cần tới tư chất tự nhiên làm gì?
Nếu như chỉ dựa vào tư chất tự nhiên và cố gắng là được, vậy sao còn phải cần tới cơ duyên làm chi?
Thế giới này, xưa nay không thiếu tu sĩ cố gắng, xưa nay cũng không thiếu tu sĩ vừa cố gắng vừa có thiên tư ưu tú.
Đóng cửa trận pháp tiến vào Luyện Công phòng, Lưu Ngọc lấy ra mười hai hộp ngọc, tâm niệm vừa động đã kích thích ánh sáng xanh biếc, cầm theo hộp ngọc tiến vào thế giới Tiên Phủ.
Lần này ánh sáng màu hồng đã trực tiếp xuất hiện phía trên Linh điền trong kết giới màu xanh, phía dưới chính là từng cây Linh thảo đã thành thục.
"Á." Thần thức vừa bao phủ xuống, chỉ một ý niệm, Lưu Ngọc đã thu tất cả cảnh vật trong kết giới vào mắt, trong lòng có chút kinh ngạc.
Các loại Linh thảo luyện chế Thương Lãng Linh thủy đa phần đều đã tập hợp đủ, chính là thứ đang được thúc đẩy trong Linh điền màu đen tuyền kia.
Một số ít bởi vì kết xong nên không thể nào lại kết lần nữa, cũng dặn dò cho nhóm người Giang Thu Thủy đi thu thập.
Nhưng những chủng loại Linh thảo bên trong Linh điền màu đen này, có một gốc lại không kết ra quả.
Đó là một đại thụ cao hơn mười trượng, vỏ cây, thân cây, nhánh cây đều tản ra ánh sáng màu lam nhạt, trên mấy nhánh cây đâm ra cũng mọc vài đóa hoa màu trắng.
Dĩ nhiên đó chính là Ám Tinh Linh thụ vô cùng quan trọng để luyện chế ra Thương Lãng Linh thủy!
Ám Tinh Linh thụ trưởng thành tới thành thục có thể đạt tới tình trạng kết quả, có lẽ phải bốn trăm sáu mươi năm, về sau này mỗi năm mươi năm sẽ nở hoa, mỗi năm mươi năm nữa lại kết quả, thu hoạch được Tinh Lan quả lại phải cần tới một trăm năm.
Linh điền màu đen có thể thúc ra Linh thảo với hiệu quả nghịch thiên, một canh giờ đã thay đổi tương đương với hai mươi năm bên ngoài.
Về khoảng cách lần gieo hạt giống cũng đã qua tận bảy, tám ngày, nếu dựa theo đạo lý này thì cũng phải tới kỳ thành thục chứ.
Hiện tại lại như vậy, không phải là Tiên Phủ mất đi hiệu quả đấy chứ?
Nghĩ tới suy đoán này, trong lòng Lưu Ngọc lập tức giật nảy mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận