Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1187. Cố nhân tọa hóa (2)



Chương 1187. Cố nhân tọa hóa (2)




Trong ba tháng này, sau khi Lưu Ngọc cẩn thận dạy dỗ, Lưu Tư và Lưu Dũng đã nhận biết được những chữ thường gặp, viết những chữ bình thường cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa nhờ hắn vận dụng pháp lực và Linh vật, âm thầm tẩy mao phạt tủy cho hai tiểu gia hỏa, đền bù lại những khiếm khuyết trời sinh cho chúng.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ không bệnh không tai sống thọ một trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Lưu Dũng đã học được Yểm Thiên kiếm pháp, đồng thời Lưu Ngọc còn truyền dạy một bộ nội công đỉnh cấp của thế tục cho cậu bé, cho phép cậu bé dùng nó làm bảo vật gia truyền.
Đồng thời, dưới sự âm thầm sắp xếp của Lưu Ngọc, gia cảnh Lưu gia cũng không ngừng cải thiện, cuộc sống ngày một khá hơn.
Cứ tiếp tục như vậy, việc chuyển ra khỏi thành bắc cũng là chuyện trong tầm tay.


Ba tháng sau.
Vào sáng sớm.
"Cốc cốc cốc."
"Thúc thúc, bọn ta tới rồi!"
Lưu Tư, Lưu Dũng giống như ngày thường, gõ cửa nhà Lưu Ngọc.
Đáng tiếc, lần này thật lâu cũng không có ai trả lời.
Trong hẻm nhỏ trống rỗng, chỉ còn lại tiếng gõ cửa nhè nhẹ cứ truyền đi thật xa.
"Cốc cốc cốc."
Thấy trong phòng vẫn không có ai trả lời, hai tiểu gia hỏa liếc nhìn nhau, tăng lên cường độ gõ cửa.
Đáng tiếc vẫn không có ai đáp lại.
"Kẽo kẹt."
Bỗng nhiên, dưới sự tăng cường độ gõ cửa mà cửa tự động mở ra, khiến hai tiểu gia hỏa suýt theo quán tính mà ngã sấp xuống.
Thì ra cửa phòng chỉ đóng lại chứ không có khóa.
"Hử?"
"Thúc thúc đi đâu rồi?"
Lưu Tư, Lưu Dũng đi vào phòng ngủ xem xét, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Ngọc đâu, trong phòng trống rỗng.
Tất cả vật phẩm được thu dọn vô cùng chỉnh tề, không hề giống dáng vẻ mất tích.
"Chẳng lẽ...?"
Lưu Tư vô cùng thông minh, lúc này dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô bé không khỏi nhếch miệng, hốc mắt đỏ ửng lên.
"Muội muội, mau tới đây nhìn xem."
"Trên bàn có một phong thư, là chữ viết của thúc thúc, hình như là để lại cho chúng ta."
Lúc này, đại sảnh truyền đến tiếng của Lưu Dũng, cậu bé tìm được một phong thư đặt trên bàn.
"Tới đây!"
Lưu Tư hít cái mũi nhỏ thật mạnh một cái, thu hết những giọt nước mắt sắp tràn mi về, vội vàng đồng ý.
Nói cho cùng, cho dù có chút thông minh nhưng cô bé cũng chỉ là tiểu cô nương sáu tuổi mà thôi.
"Thân gửi Lưu Tư, Lưu Dũng."
Tiếp nhận phong thư, Lưu Tư nhẹ giọng đọc phần lạc khoản phía trên phong thư, sau đó mở phong thư ra cùng xem.
"Hu hu..."
"Thúc thúc..."
Cũng không lâu lắm, trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc của hai hài đồng, kéo dài thật lâu, thật lâu.
Mặc dù chỉ ở chung có ba tháng, nhưng giống như thân nhân nhiều năm không gặp, hai hài đồng đã sinh ra cảm giác ỷ lại với Lưu Ngọc.
Muốn sống sót ở phàm nhân thế tục cũng không phải là một chuyện đơn giản, nhất là đối với những người bần cùng và khốn khổ.
Mỗi ngày đều phải bôn ba về kế sinh nhai, làm gì có thời gian quan tâm hài đồng kia chứ?
Lưu Tư, Lưu Dũng đã lớn như vậy, thậm chí trước đó còn chưa được đi học đường, vẫn luôn bị những đứa trẻ khác coi thường, y phục mới cũng không có mấy cái.
Lưu Ngọc đến, giống như ánh nắng ôn hòa, chiếu rọi vào trái tim bọn chúng, xua tan đi những đen tối và tự ti.
Trong ba tháng này, chăm sóc từng li từng tí, đều là thứ cả đời này bọn chúng cũng không thể quên!
Mà lúc này đây, Lưu Ngọc lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi huyện thành nhỏ này, đang trên đường trở về tông môn.

Một tia sáng đen nhánh xuyên qua thiên sơn vạn thủy, tới từ phía chân trời.
Nhìn kỹ, bên trong tia sáng kia đúng là một chiếc thuyền nhỏ toàn thân đen nhánh.
"Lúc này, hai tiểu gia hỏa chắc là đã phát giác ra ta rời đi, thấy được lá thư ta để lại rồi."
Nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ, trên mặt có chút nhớ nhung.
"Đáng tiếc, rốt cuộc tiên phàm khác biệt."
"Còn chưa dây dưa quá nhiều vẫn là chuyện tốt."
"Mục đích của chuyến đi này chung quy cũng chính là chặt đứt trần duyên."
Đứng trên boong thuyền, sau một lúc lâu, Lưu Ngọc mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Loại huyết mạch tương liên như này khác biệt hoàn toàn với tình hữu nghị hay ái tình, điều này thật sự có thể cảm giác được.
Là chân thật không hề giả dối.
Dù cho ngươi có phủ định thân tình đi nữa, nhưng huyết mạch là không thể biến mất, cũng không bị chém đứt, mà sẽ lưu truyền mãi về sau.
Tiếp tục tồn tại.
Ngay cả khi hai bên không tin vào điều đó, thì mối liên hệ huyết mạch tương liên vẫn tồn tại.
Mà tình yêu, tình hữu nghị lại khác, nếu có một bên không còn tin tưởng thì rất có thể sẽ không còn nữa.
Dù sao có nhiều thứ vốn cũng không tồn tại.
Chỉ là tâm linh mọi người cần được an ủi một chút, những nơi trống rỗng cần được bổ sung vào, sinh ra một số khái niệm không tồn tại.
Ví dụ như "Tín ngưỡng".
Ở Tu Tiên Giới mà nói, mặc dù tín ngưỡng là ngu muội, nhưng nó thực sự có thể lấp đầy sự trống rỗng trong tâm hồn con người vào những thời điểm nhất định.
Khiến cho mọi người tin tưởng, sau khi chết có thể được cứu rỗi, thậm chí có thể tiến về miền Tây Phương Cực Lạc.
Ví dụ như "Quy củ."
Quy củ không tồn tại trong hiện thực, đồng thời nó chỉ là khái niệm tưởng tượng ra mà thôi.
Có khi rõ ràng rất yếu ớt nhưng chỉ cần mọi người tin tưởng, sẽ không dám vượt qua quy củ này dù chỉ là nửa bước.
Vài tu sĩ cấp cao quyết định quy củ, ngay cả tu tiên giả cũng phải tuân thủ.
Chẳng qua nếu tu sĩ cấp cao định ra quy củ mất đi, vào một ngày nào đó quy củ ban đầu sẽ không còn được công nhận, như vậy quy củ lúc đầu cũng sẽ không còn tồn tại.
Huyết mạch cũng giống như vậy. Hết chương 1187.



Bạn cần đăng nhập để bình luận