Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1221. Linh thảo ngàn năm (4)



Chương 1221. Linh thảo ngàn năm (4)




Quả cầu ánh sáng lớn màu đỏ đang bay loạn, di chuyển tới bên cạnh thanh kiếm.
Lưu Ngọc vừa động tâm niệm đã thuận tiện bắt được mối liên hệ chặt chẽ giữa mình với Tiên Phủ, bắt đầu điều khiển Linh khí trời đất.
Tâm niệm tương thông, tiếp theo chính là một trận long trời lở đất!
Linh khí vô cùng vô tận tụ đến từ bốn phương tám hướng, hình thành màn sương Linh khí đủ mọi màu sắc.
Khi ở trong Linh Giác của hắn, những Linh khí này vô cùng ngoan ngoãn, vốn dĩ chưa từng có ý chống lại hắn.
Những nơi thần thức đi qua, tất cả Linh khí đều được hắn đánh lạc ấn thần thức, nên nó đơn giản như một quá trình tự nhiên.
Lưu Ngọc vừa động tâm niệm, sương mù Linh khí gần như hóa thành thực chất, lập tức mãnh liệt lao về phía Phá Bại kiếm.
Hắn định sử dụng lượng lớn Linh khí để hoàn toàn gột rửa một lần, luyện hóa hoàn chỉnh rồi lưu lại lạc ấn thuộc về riêng mình.
"Hô hô..."
Âm thanh của Linh khí chuyển động vang lên, màn sương mù Linh khí đủ loại màu sắc bao bọc quanh Phá Bại kiếm, hình thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu sắc rực rỡ.
Các loại Linh khí kịch liệt cuộn lên, giống như mây đen khi trời sắp mưa, ý định công phá phòng tuyến của Phá Bại kiếm, thẩm thấu vào bên trong nó.
"Vù vù."
Phá Bại kiếm chấn động không ngừng, bên ngoài đọng lại một tầng Linh quang màu xám, phát tán ra khí tức hoang tàng, rách nát.
Lưu Ngọc âm thầm cười một tiếng, thế giới Tiên Phủ lại là địa bàn của hắn, cho dù kiếm này có là Linh bảo cũng đừng hòng hấp thu được một chút Linh khí trời đất nào.
Vốn không cần phải lo thanh kiếm này bộc phát khiến mình lật thuyền trong cống rãnh.
Bên trong thế giới Tiên Phủ, không có được sự cho phép của hắn, cho dù là Linh bảo cấp độ bảo vật cũng không điều động được chút Linh khí trời đất nào cả.
Dưới sự quét tới của màn Linh khí dày đặc, quả cầu ngũ sắc bao bọc Phá Bại kiếm càng ngày càng dày, áp lực phía trên cũng càng lúc càng lớn.
"Vù vù."
Áp lực cực lớn, Linh quang màu xám quanh thân Phá Bại kiếm dần tan rã, từng bước bị ép về phía trong, cách thân kiếm ngày càng gần.
Lúc này, nó tựa như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, đối mặt với khí lực khổng lồ thì lộ ra dáng vẻ bất lực!
Bất kể có phản kháng thế nào thì vẫn bị từng tầng trở ngại bên ngoài rút đi.
"Ầm."
Một tiếng vang cũng không lớn lắm truyền tới, Linh quang bên ngoài thanh kiếm đã hoàn toàn tán loạn.
Một khắc sau, Linh khí thuộc đủ loại màu sắc bắt đầu tiếp xúc với thân kiếm.
Tiếc là, dù thân Phá Bại kiếm thật mỏng tựa như một rãnh trời, nhưng lại khiến Linh khí làm thế nào cũng không đột phá được.
Dung nhập không được, luyện hóa cũng không thể nào nói tới.
"Hả?"
Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, cảm giác có chút kinh ngạc.
Loại tình huống này hắn không ngờ tới sẽ xảy ra.
"Có lẽ, là năng lực của Linh khí này quá thấp chăng?"
"Hoặc là vì cảnh giới của mình còn quá thấp, cho dù có Tiên Phủ gia trì có thể điều khiển được Linh khí nhưng ở phương diện vận dụng Linh lực của Linh khí vẫn lộ ra dáng vẻ quá cẩu thả."
Chỉ một cái chớp mắt qua đi, trong lòng Lưu Ngọc đã hiện ra mấy suy đoán.
Nhưng giới hạn trong tầm mắt bây giờ cho dù là suy đoán nào đi nữa thì cũng không tìm ra đáp án.
"Nếu đã như vậy..."
Lưu Ngọc vừa động tâm niệm, quả cầu ánh sáng đủ màu sắc bao bọc Phá Bại kiếm lập tức hóa thành Linh khí tinh thuần rồi tiêu tán đi mất.
Sau đó, hắn lại nương theo sự liên kết chặt chẽ với Tiên Phủ mà tiến vào loại trạng thái đặc thù kia.
Sau đó, linh cảm của Lưu Ngọc được phóng đại lên vô hạn, cao đến một cấp độ mà hắn khó hình dung ra được!
Dưới trạng thái diệu kỳ của nơi này, dường như tất cả đều lộ ra dáng vẻ nhỏ bé, không đáng kể, ngay cả cảm xúc của con người cũng chậm rãi trở nên mờ nhạt.
Mỗi một giây, một phút qua đi, tâm thần đều nhanh chóng tiêu hao khi.
Loại trạng thái này duy trì không lâu lắm, mà dường như tình cảm của mình cũng dần mờ nhạt khi ở đây.
Lưu Ngọc không dám thâm nhập quá lâu, để tránh tâm trạng của bản thân bị ảnh hưởng.
Tâm niệm vừa động, hắn lợi dụng quyền hạn của thế giới Tiên Phủ, dẫn động vài lực lượng vô cùng tối cao quét về phía Phá Bại kiếm.
Cho dù ở trạng thái linh cảm nâng cao vô hạn, Lưu Ngọc cũng bắt giữ không được chút vết tích nào của loại lực lượng này.
Nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể cảm nhận được.
Phòng ngự của Phá Bại kiếm đã bị đánh tan, khiến Linh khí đột phá được thân kiếm, vài tia Thế giới chi lực tối cao có thể tùy tiện xâm nhập đi vào thân kiếm.
Sau đó, bắt đầu gột rửa thanh kiếm này.
"Vù vù."
Phá Bại kiếm run rẩy không ngừng, nhưng nó cũng không thay đổi được hiện thực.
Mặc dù cảm nhận không được Thế giới chi lực, nhưng Kiếm linh lại theo bản năng cảm nhận được, dường như có một chuyện cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra.
Cho nên nó liều mạng phản kháng.
Chỉ là dưới sự áp bức của cả một thế giới, một cây kiếm chỉ mới sinh ra khí linh muốn phản kháng thì đúng là phí công vô ích.
Gần như ngay lúc nó chỉ vừa run rẩy, sau đó thì sự run rẩy này dừng lại, chỉ vì Kiếm linh đã "Mê man".
Lưu Ngọc nắm bắt thời gian, thần thức đạt tới bảy mươi lăm dặm đã dốc toàn bộ lực lượng, bắt đầu lưu lại lạc ấn thuộc về thần thức của mình lên trên thân Kiếm linh và ở giữa Phá Bại kiếm.
Trước khi thần thức tràn vào, kiếm này đã được Thế giới chi lực cưỡng ép gột rửa qua một lần, chẳng khác gì biến thành tờ giấy trắng.
Do đó, lạc ấn thần thức được ký vào vô cùng thuận lợi.
Còn chưa hô hấp được một nhịp, đã hoàn thành việc đánh dấu lạc ấn.
Đồng thời khi Lưu Ngọc vận dụng Thế giới chi lực lần nữa, càng khắc sâu lạc ấn của mình trên Kiếm linh và thân kiếm, để phòng ngừa lúc sử dụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lưu Ngọc làm xong những việc này thì lập tức rời khỏi trạng thái nâng cao vô hạn kia, nhìn qua Phá Bại kiếm bị luyện hóa xong, nhưng trong lòng vẫn không trào dâng chút cảm xúc vui vẻ nào.
Loại trạng thái này có tác dụng phụ không nhỏ, khiến cho cảm giác tình người trở nên mờ nhạt đi, bây giờ hắn còn chưa lấy lại tinh thần.
"Loại tác dụng phụ này thật sự có hơi đáng sợ."
"Mình muốn vĩnh viễn trường sinh, nhưng không muốn mất đi cảm giác tình cảm vốn có của con người."
"Chẳng lẽ... Đây chính là thị giác của thiên đạo sao?"
Trong lòng hắn hiện lên đủ loại suy đoán, sau khoảng nửa, Lưu Ngọc mới hồi phục lại tinh thần. Hết chương 1221.



Bạn cần đăng nhập để bình luận