Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 743. Vi gia đầu hàng

Chương 743. Vi gia đầu hàng
Tiêu Sùng có chút hâm mộ, giọng điệu mang theo chút ghen tị.
“Nguyên Dương Tông Thanh Dương đạo hữu coi trọng Vi gia như thế, lão phu thụ sủng nhược kinh, nhất định sẽ không khiến cho Thanh Dương đạo hữu thất vọng!”
Vi Quang Chính trịnh trọng chắp tay với Lưu Ngọc ở phía xa, dường như đã hoàn toàn hạ quyết tâm, sau đó quay đầu nói:
“Thiên Thông, gọi các vị tộc lão, đến từ đường nghị sự.”
Hai người chắp tay với Tiêu Sùng, sau đó đi xuống đỉnh núi, đi thương nghị với tộc nhân.
“Xem ra Vi gia này rất thức thời.”
“Có điều ban thưởng một tòa Linh sơn nhị giai, có phải quá nhiều rồi hay không.”
Là thế lực phụ thuộc của Nguyên Dương Tông, Ngô Vĩnh Xuân được điều động mà đến, có chút ý vị nói.
“Có thể giết chết Bạch Liên Hoa, toàn bộ đều là dựa vào sự mạnh mẽ của Lưu sư huynh, quyết định của sư huynh tại hạ đều ủng hộ.”
“Huống chi có Vi gia tương trợ, tu sĩ Thanh châu chúng ta cũng có thể giảm bớt một ít tổn thất.”
Nhan Khai quang minh chính đại vuốt mông ngựa.
“Nhan sư đệ nói không sai, trước khi đi chư vị trưởng lão đã cố ý giao phó Lưu mỗ phải tận lực bảo tồn lực lượng của tu sĩ Thanh châu.”
“Chúng ta đương nhiên phải để chuyện này ở trong lòng.”
Lưu Ngọc nhìn về phương hướng Xích Phong Sơn, bình tĩnh nói.
Dừng một chút, hắn mở miệng lần nữa:
“Chỉ bằng ba trăm đệ tử Luyện Khí do chúng ta cùng chỉ huy mà muốn hoàn thành nhiệm vụ của tiểu đội Thanh Phong, nếu như áp dụng sách lược thô bạo dã man thì không biết đến cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu người?”
“Phường thị Kim Khuyết chẳng qua chỉ là điểm dừng chân đầu tiên của ta mà thôi.”
“So với một chút tài nguyên, bảo tồn lực lượng mới là quan trọng nhất.”
“Huống chi sau trận chiến này, hơn phân nửa lãnh thổ của tứ tông Yến quốc cũng cần có tu sĩ đảm nhận việc tu sửa lại, nếu như tu sĩ mà tông môn mang đến tử thương quá nhiều thì cuối cùng các thế lực khác sẽ ảnh hưởng đến việc chiếm lĩnh và thống trị, làm dao động căn cơ thống trị của chúng ta.”
“Cho nên chúng ta nhường ra một chút tài nguyên, khiến cho những tu sĩ Yến quốc này làm việc cho chúng ta là vô cùng cần thiết.”
Điều Lưu Ngọc không nói ra chính là, chỉ dựa vào vẻn vẹn mười tu sĩ Trúc Cơ và ba trăm đệ tử Luyện Khí bây giờ, muốn hoàn thành nhiệm vụ thu phục các thế lực ven đường, cơ bản là không có khả năng.
Chỉ riêng phường thị Kim Khuyết ngoài có các đại tu tiên giả tụ tập thì còn có Bạch gia tồn tại, đương nhiên phía sau còn có thế lực không kém gì Bạch gia, thậm chí còn mạnh hơn Bạch gia.
Tuy rằng lần này có thể khiến Bạch gia bị thương nặng, nhưng chủ yếu vẫn là tác dụng của sự bất ngờ.
Nếu như thế lực phía sau nhận được tiếng gió, sớm kết thành “đồng minh công thủ”, vậy thì khó rồi.
Cho nên bây giờ dùng danh tiếng của Liên minh chín nước và tông môn, chiêu mộ thêm một ít các tu sĩ địa phương, làm lực lượng của đội ngũ lớn mạnh, điều này luôn luôn không sai.
Dù sao thì tông môn cũng đã giao phó quyền lực này cho người dẫn đội, vì để thuận lợi bình định tứ phương, khi cần thiết còn có thể hứa hẹn một ít tài nguyên, địa bàn các loại.
“Đương nhiên, sau khi tứ tông Yến quốc bị tiêu diệt sẽ để lại một số lượng lớn Linh sơn, sản nghiệp và địa bàn, những thứ này chung quy vẫn cần có tu sĩ tiếp nhận.”
“Chỉ cần chư vị đạo hữu biểu hiện thật tốt, tông môn tất nhiên sẽ ưu tiên tu sĩ Thanh châu sẽ không bạc đãi người của mình.”
“Công lao của chư vị đạo hữu, Lưu mỗ nhất định sẽ báo từng cái một.”
Trong lúc nói hai ba câu, Lưu Ngọc đã miêu tả ra một tương lai tốt đẹp cho bọn họ, vẽ một cái bánh lớn, dùng để kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.
“Thượng tông hậu đãi nồng hậu như vậy, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!”
Trong mắt của Ngô Phương nóng rực, gã chắp tay nói, âm thanh mạnh mẽ vang vọng.
“Linh sơn Linh mạch.”
“Sản nghiệp địa bàn.”
Mấy thứ này, đối với bất kỳ thế lực nào muốn phát triển lớn mạnh mà nói, đều có một sự cám dỗ khó có thể ngăn cản.
Bọn họ không phải không biết trong đó cần phải mạo hiểm, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được mà động tâm.
Dù sao so với Thanh châu Sở quốc đã bị phân chia xong, ở Yến quốc này, một vùng đất sắp đối mặt với việc gột rửa, muốn đạt được những loại vật trân quý như Linh sơn, Linh mạch này, không thể nghi ngờ gì là dễ dàng hơn rất nhiều.
“Có thể, thật sự có khả năng?”
Trong lòng Ngô Phương lóe lên ý nghĩ này.
Trong lúc bọn họ đang nói từng câu từng chữ, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Bỗng nhiên, đám mây khói mây đỏ bao phủ Xích Phong sơn dao động, sau đó từ một lỗ hổng đang khẽ mở ra bay ra một bóng người.
Nhìn kỹ, chính là thiếu tộc trưởng Vi gia Vi Thiên Thông!
Người này đứng ở trên pháp khí nói vài câu với Tiêu Sùng, sau đó dưới sự hướng dẫn của y, y trực tiếp bay về phía chỗ mấy người Lưu Ngọc.
“Tại hạ Vi Thiên Thông, bái kiến Thanh Dương đạo hữu.”
Người đến còn chưa tới gần, âm thanh đã truyền đến, Vi Thiên Thông trịnh trọng hành lễ, tư thái vô cùng hèn mọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận