Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1103. Lựa chọn khó khăn



Chương 1103. Lựa chọn khó khăn




Nhưng con Linh thú này lại vồ hụt.
"Bí thuật Tránh Linh."
Một phần khí huyết tinh túy bên trong huyệt Thiên Trung trong nháy mắt bị tiêu hao, thân ảnh của Lưu Ngọc lập tức biến mất tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã ở bên ngoài vòng pháp lực bảo hộ của nữ tu dịu dàng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, vòng bảo hộ vỡ vụn, nữ tu dịu dàng chỉ cảm thấy hai vai siết chặt, một luồng lực lượng vô cùng lạnh lẽo tràn vào thân thể nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.
Nắm lấy hai vai nữ tu, trên khóe miệng Lưu Ngọc là một nụ cười lạnh như băng, sau đó hắn chế trụ nàng ta rồi xoay tròn về phía sau trên không, và rồi hung hăng ném mạnh nàng ta xuống đất!
Xem thế là đủ rồi!
"Rầm!"
Một cú ném này, mang theo một sức mạnh to lớn tựa ngàn cân, khiến gương mặt xinh đẹp của nữ tu dịu dàng Thiên Nhất Tông lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Răng rắc."
"Phụt."
Đầu tiên là mặt tiếp xúc với mặt đất, sau đó là đầu và thân thể của nữ tu dịu dàng trực tiếp tách rời khỏi nhau, mà máu tươi ở chỗ bị đứt đoạn không ngừng phun ra ngoài.
Dưới sức lực khổng lồ như thế, thì ngay cả thân thể của tu sĩ Trúc Cơ đã trải qua sự rèn luyện bằng Linh khí cũng sẽ trở nên yếu đuối như một tờ giấy.
Mà trước khi tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, Nguyên Thần chưa thể được tôi luyện và không thể trực tiếp xuất ra mà không có chuẩn bị, vậy nên thân thể mới chính là điểm yếu chân chính.
"Bộp."
Cái đầu đứt lìa rơi xuống một khoảng đất xa xa khác, phát ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Trên gương mặt ngọc tinh xảo kia vẫn còn lưu lại vẻ kinh hoàng, nhưng trong mắt đã mất đi màu sắc.
Trong Linh Giác của Lưu Ngọc, hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh của nữ tu Thiên Nhất Tông này đang nhanh chóng yếu đi, tựa như ánh nến bị gió lớn ào ạt thổi qua, gần như là bị dập tắt trong nháy mắt.
"Phụt."
Hai tay Lưu Ngọc đang nắm lấy cơ thể nàng ta hơi dùng lực, thi thể nữ tu nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy, máu thịt vung vẩy đầy đất.
Đây không phải đam mê "kỳ quái" gì của hắn, mà chỉ là vì đề phòng nàng ta sẽ "xác chết vùng dậy".
Tu tiên giả khi đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ là đã đi vào cánh cửa tu tiên, nói không chừng là sẽ có bí thuật quỷ dị gì đó, có thể "khởi tử hoàn sinh".
Cho nên để ổn thỏa nhất, hủy thi diệt tích được coi là chuyện bình thường, Lưu Ngọc vẫn luôn làm như thế.
Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng.
Mà vong hồn dưới tay Lưu Ngọc thì không thể nào toàn thây được.
"Bịch."
Hai tay Lưu Ngọc vung lên, tùy tiện vứt bỏ tàn thi đang cầm trong tay, tựa như vứt bỏ một món đồ vật không có ý nghĩa.
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía ba người còn lại của Thiên Nhất Tông.
Mặc kệ bên ngoài bí cảnh có tính toán gì thì tạm thời bây giờ cũng không thể ảnh hưởng tới được bên trong bí cảnh, dù nói thế nào thì giáo chúng của Thánh Hỏa Giáo cũng là đồng minh, là lực lượng có thể tạm thời mượn lực.
Cho nên hắn dự định dưới tình huống bản thân vẫn chưa bị bại lộ thì hắn vẫn sẽ âm thầm giúp đỡ.
Nếu mục đích của chuyến đi này là "Tam Nguyên quả" đã tới tay, thì Lưu Ngọc vẫn tương đối hy vọng sau đó bản thân có thể an ổn rời khỏi bí cảnh, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra là tốt nhất.
Mà sau khi nữ tu dịu dàng chết đi, thế cục lập tức xảy ra biến hóa cực lớn, phát triển theo hướng có lợi cho Thánh Hỏa Giáo.
Sau khi xác định mục tiêu đã chết, nữ giáo chúng Tử Sam không hề nghỉ ngơi, tiếp tục thay đổi mục tiêu, ra tay với tên còn lại, quyết tâm giết sạch bốn người Thiên Nhất Tông là điều không cần nói cũng biết.
Lần này, áp lực của Nhậm Hồng Nhan lập tức tăng mạnh.
"Đáng chết!"
Nàng ta thầm rủa một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nàng ta lấy một địch hai mà không rơi vào thế hạ phong đã là cực hạn rồi, căn bản không thể ra tay cứu viện, bằng không nhất định sẽ khiến cho Đường Thiên Bảo có cơ hội lợi dụng, cho nên nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sư muội đồng môn ngã xuống.
"Leng keng, tinh tinh…"
Sau khi áp lực tăng lên, động tác của Nhậm Hồng Nhan càng trở nên gấp gáp hơn, bàn tay phía trên cổ cầm màu đỏ thẫm kia gần như đã xuất hiện tàn ảnh.
Từng đạo đao thương kiếm khí hư ảo và mười tám binh khí được ngưng tụ ra, nhìn qua trông vô cùng thực, mỗi một món đều phát ra dao động sức mạnh không thấp, không ngừng bắn về phía Đường Thiên Bảo và Dương thúc.
"Đinh đinh."
Từng món binh đao nhanh chóng gặp Linh khí pháp khí, trong lúc va chạm kịch liệt đã xuất hiện tia lửa, phát ra những tiếng vang chói tai.
Nhưng cho dù Nhậm Hồng Nhan dùng toàn lực ứng phó, thì cục diện cũng không cải thiện được chút nào.
Hai người Đường Thiên Bảo hợp lực, cho dù không bắt được nàng ta thì vẫn có thể áp chế nàng ta, đây là chuyện không thành vấn đề.
Trừ phi nàng ta có thể lấy ra thủ đoạn khác, bằng không thì nàng ta gần như không thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
"Sư tỷ, tình huống có chút không ổn."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không kiên trì được bao lâu, cuối cùng chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!"
Không bao lâu sau khi nữ tu dịu dàng ngã xuống, một nam tu của Thiên Nhất Tông đã dùng thần thức truyền âm với Nhậm Hồng Nhan, trong lời nói tràn ngập sự bất an, rõ ràng đã mang theo ý nghĩ muốn lùi bước.
Nếu không liều lĩnh trốn thoát thì chỉ có một con đường chết, với ý chí chiến đấu của bọn chúng bây giờ, chỉ sợ là đã sớm chạy trốn rồi.
"Câm miệng!"
Sau khi nghe được ý tứ đằng sau lời nói của tên sư đệ đồng môn, sắc mặt của Nhậm Hồng Nhan hơi khó coi, thông qua truyền âm mà quát lại một tiếng. Hết chương 1103.



Bạn cần đăng nhập để bình luận