Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 812. Ước chiến Thiên Vương sơn(3)

Chương 812. Ước chiến Thiên Vương sơn(3)
Tiếp theo, bên phường thị Vĩnh Thái này đã cơ bản ổn định, cũng phải để lại đầy đủ lực lượng trấn giữ.
Cứ như vậy, lựa chọn cũng bị thu hẹp đi rất nhiều.
Dù sao hiện tại có bốn người đồng môn, Thôi Lượng đã chết, Nhan Khai rời đi, chỉ còn lại hai người là Giang Thu Thủy và Lãnh Nguyệt Tâm.
Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ phụ thuộc tông môn cũng chỉ còn lại ba người Ngô Vĩnh Xuân.
Đội ngũ tu sĩ Trúc Cơ trong đội tuy nhiều, nhưng đa phần đều là tu sĩ đầu nhập vào sau, độ trung thành còn là một dấu chấm hỏi.
Mặc dù đã gieo cấm chế, nhưng Lưu Ngọc vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, dù sao kỳ công dị thuật ở Tu Tiên Giới là nhiều vô số kể, nói không chừng còn có pháp thuật tài tình nào đó có thể hóa giải cấm chế.
Cho nên, nhất định phải sắp xếp và phong tỏa tin tức cho thật tốt, lúc đó mới có thể yên tâm rời đi.
Mạnh Văn Tinh, Tiêu Sùng, Vi Quang Chính...
Lưu Ngọc lẳng lặng ngồi ở trên bàn đá, tâm niệm vừa động, lập tức hiện ra tên của từng tu sĩ cũng như tư liệu về thực lực của bọn họ.
Sau nửa khắc suy tư, hắn đã có bước quyết định đầu tiên.
Để Lãnh Nguyệt Tâm và Tiêu Sùng, cùng với ba người đầu nhập sau, còn có vài tu sĩ thực lực Trúc Cơ khác đi theo mình đến chỗ ước định với Lý Bất Ngữ, tham gia vào hành động tập kích Hoa gia.
Giang Thu Thủy thì ở lại bên phường thị Vĩnh Thái để chủ trì đại cục, Mạnh Văn Tinh thì làm người hỗ trợ.
Trải qua hai năm Ma Luyện cùng với những nguồn lực phong phú, thực lực của Giang Thu Thủy cũng đã có bước tiến dài, không còn dáng vẻ Trúc Cơ kỳ hạng chót như trước.
Mặc dù tu vi tiến bộ không quá lớn, nhưng kinh nghiệm đấu pháp lại phong phú hơn, còn có pháp khí đầy mình, thực lực ở cảnh giới Trúc Cơ sơ trung kỳ như vậy cũng coi như không yếu.
Có thêm người hỗ trợ như Mạnh Văn Tinh, cộng thêm việc phong tỏa tin tức nhóm người rời đi, có lẽ tương đối ổn thỏa.
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Lưu Ngọc cuối cùng cũng quyết định xong, chỉ đợi lúc bí mật triệu kiến mấy người họ sẽ nói ra sắp xếp của mình.
Gọi thị nữ tiến vào thu dọn Linh trà, hắn đứng dậy đi tới mở cửa đá ở Luyện Công phòng, lúc muốn đi vào tu luyện đột nhiên trong lòng hiện ra một suy nghĩ "Lớn mật".
"Trường Phong chân nhân giao thủ với Thanh Vi chân nhân, loại hình đấu pháp đỉnh tiêm này phải mấy chục năm mới gặp được một lần."
"Nếu có thể tận mắt chứng kiến một lúc, từ đó lĩnh ngộ được vài thứ, đối với con đường sau này của mình cũng coi như có chút dẫn dắt."
"Có muốn đi xem hay không đây?"
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, bước chân khựng lại, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Ẩn Linh thuật mà cả Trường Phong chân nhân cũng không thể khám phá, đến tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không thể nào nhận ra.
Chỉ cần không gặp phải tu sĩ có thiên phú về phương diện này hoặc tu sĩ tu luyện bí thuật Linh nhãn gì thì tương đối an toàn.
Đến lúc đó, mình dịch dung một phen, lại ngụy trang khí tức của mình, hoàn toàn biến thành một tu sĩ khác, không cần lo lắng bị nhìn thấu thân phận.
Cải trang thành tán tu bản địa Yến quốc, lại tránh khỏi tu sĩ Kim Đan, vậy thật ra nguy hiểm cũng không quá lớn.
Hành động tập kích Hoa gia định ra là ba ngày sau trận chiến Thiên Vương sơn, thời gian cũng sắp diễn ra.
"Một trận chiến kiểu này có thể ảnh hưởng sâu xa tới đấu pháp của Kim Đan đỉnh phong, không đi xem để hiểu biết thêm thì thật là đáng tiếc, tu tiên cũng không phải là nhắm mắt làm liều."
Nghĩ đến chỗ này, tim hắn đập thình thịch.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, nhanh chóng tới xem trận chiến Thiên Vương sơn này, mở mang tri thức một chút cái gọi là "Thịnh hội" của tu tiên giả.
Nếu đã như vậy, thì không cần do dự gì thêm nữa.
Lưu Ngọc loại trừ hết những tạp niệm, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm chặt hai mắt, trên tay thì ấn từng pháp quyết, bắt đầu vận chuyển Thanh Dương công pháp rèn luyện tu vi và pháp lực.
Theo thời gian qua đi, trên mặt hắn dần nổi lên một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Giờ Dậu, ngày hôm sau, sau khi trở về Yến quốc.
Giang Thu Thủy đúng hẹn đưa những đại diện của các thế lực đầu nhập vào khu vực phường thị Vĩnh Thái đến, Lưu Ngọc tiếp kiến từng người một trong động phủ của mình.
Đối với "Lễ gặp mặt", hắn cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy.
Hắn hiểu được, loại "Lễ gặp mặt" như này, nếu mình không nhận, những người này sẽ không yên lòng.
Lưu Ngọc cố gắng trấn an những người đại diện mà các thế lực phái ra, đảm bảo đủ loại chỗ tốt của những hứa hẹn trước đó, cũng như hiệu lực vẫn còn, sẽ không tùy tiện sửa đổi.
Nghe đối phương bày tỏ một loạt từ ngữ trung thành này kia xong thì đuổi từng người một rời đi.
Loại cách làm như này không phải là chính thức bàn bạc, chủ yếu là để hai bên đạt thành nhất trí chung mà thôi.
Về phần điều lệ xác định chính xác, thậm chí thay đổi hành động còn phải chờ sau khi triệu kiến quần tu chính thức.
Ngày thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận