Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 713. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay(3)

Chương 713. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay(3)
Con kiến hôi còn biết giãy dụa, đối mặt với sự tấn công của chín tu sĩ đồng cấp, Đa Mục đạo nhân vẫn như cũ không muốn từ bỏ, gã lấy ra pháp khí phòng ngự ngoan cường chống đỡ, muốn chó cùng rứt giậu!
Nhưng kết cục ngay lúc thời điểm trận pháp bị phá hủy đã được định trước.
Bị chín người đồng cấp vây công, cho dù là có một hai loại thủ đoạn bảo mệnh cũng không thể phát huy hiệu quả.
Huống chi tu vi của gã cũng không xuất chúng, chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn bởi vì phản phệ mà bị thương không nhẹ.
Cuối cùng, Đa Mục đạo nhân khí hủy người vong, thi thể chia năm xẻ bảy huyết nhục mơ hồ, chỉ còn chiếc túi trữ vật là còn bình yên vô sự.
“Tiền bối cứ như vậy mà chết sao?”
Từ lúc trận pháp bị phá đến lúc Đa Mục bỏ mình, chỉ có ngắn ngủn chừng mười hơi thở, nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ, cùng với một bãi huyết dịch đỏ sậm bốc lên nhiệt khí trên mặt đất, đông đảo tu sĩ trong phường thị khó có thể tin được.
Một tay thành lập phường thị Mang Sơn, nổi danh xa gần trong tán tu Đa Mục đạo nhân, cứ như vậy thân tử đạo tiêu rồi?
Rất nhiều thủ vệ phường thị là đệ tử ký danh của Đa Mục đạo nhân im lặng nghẹn ngào, phảng phất như đang ngừng suy nghĩ.
Nhưng không có ai trả lời câu hỏi, chỉ có thi thể lạnh như băng và huyết dịch, không một tiếng động giải thích sự thật đẫm máu.
Tu sĩ phản ứng lại, ánh mắt nhìn đoàn người Lưu Ngọc mang theo sự bất an và hoảng sợ, lo lắng bị vạ lây người vô tội.
“Tiểu bối các ngươi yên tâm, Nguyên Dương Tông là đại phái nhà cao cửa rộng, tự nhiên sẽ không lạm sát người vô tội, lần này chỉ là vì thanh lý tu sĩ có liên quan đến Bạch Vân Quan.”
"Vì phòng ngừa tin tức bị rò rỉ, các ngươi tạm thời không thể rời khỏi phường thị Mang Sơn, nhưng chỉ cần các ngươi thành thành thật thật vâng theo an bài, tự nhiên có thể an toàn không lo.”
“Đợi tất cả mọi việc lắng xuống thì chúng ta sẽ thả các người rời đi.”
Chuyện đã sớm an bài tốt, Nhan Khai lớn tiếng tuyên bố, biểu hiện ra mười phần sự uy nghiêm của phái đoàn.
Nhìn ánh mắt kính sợ của rất nhiều tu sĩ tiểu bối Luyện Khí kỳ, gã vô cùng hưởng thụ, nghiệm cảm giác làm một tiền bối nghiêm khắc.
Nghe những lời này, tu sĩ trong phường thị thoáng yên ổn lại, rụt đến các góc khiêm tốn, yên lặng quan sát tình hình phát triển.
Có điều chỉ có tu sĩ không có quan hệ gì với Đa Mục đạo nhân mới có thể nhận lấy sự trấn an, còn những đệ tử ghi danh và đệ tử thân truyền thì hiển hiên không nằm trong danh sách này.
Ngay khi sư tôn ngã xuống, bọn họ cũng tự biết bản thân khó có thể may mắn thoát khỏi.
Có lác đác mấy thủ vệ là đệ tử thân truyền, lúc này bọn họ đã có ý chí muốn chết, trước khi chết phải kéo một hai người xuống nước, vì sư tôn chiếm được một chút “lãi”.
Các loại bùa chú mạnh mẽ và thủ đoạn duy nhất được xuất ra như thể không cần tính mạng.
Nhưng đại đa số thủ vệ không có loại giác ngộ này, bọn họ vẫn còn muốn giữ mạng, muốn thừa dịp rối loạn mà chạy trốn.
Bọn họ nhanh chóng xuất ra pháp khí hoặc là phù chú, bay lên trời chui xuống đất mưu toan trốn thoát được một mạng.
Cũng có một bộ phận nhỏ thủ vệ hoàn toàn buông tha phản kháng lựa chọn đầu hàng, muốn lấy phương thức này tham sống sợ chết.
Trước khi tòa nhà sụp đổ, luôn có mấy người ngu trung, lựa chọn chôn cùng.
“Để cho đệ tử Luyện Khí kỳ xuất thủ.”
Lưu Ngọc cười lạnh một tiếng, hạ lệnh cho Nhan Khai, Thôi Lượng và Lãnh Nguyệt Tâm.
Thủ vệ của phường thị Mang Sơn ước chừng khoảng năm mươi tên, tu vi lại không đồng đều, kém rất xa đội ngũ tu sĩ Luyện Khí bọn họ, phương diện pháp khí cũng có sự chênh lệch không nhỏ.
Lúc này hai mươi bảy tiểu đội đã bao vây phường thị, bày ra thiên la địa võng, kết quả không hề hồi hộp chút nào.
Bất kể là bay lên trời hay chui xuống đất, các loại hành vi nỗ lực chạy trốn đều bị cắt đứt hoàn toàn, bị giết chết một cách vô tình.
Mà mấy tên đệ tử thân truyền muốn kéo người xuống nước cũng bị đánh thành cái sàng, ngay cả thi thể cũng không còn, tại chỗ chỉ lưu lại một vũng máu loãng.
Về phần thủ vệ phường thị đầu hàng, ngược lại được bình yên vô sự trong chốc lát, chỉ là bị khống chế phong bế pháp lực, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Không đến một nén nhang, mọi thứ cũng đã lắng xuống.
Thậm chí Lưu Ngọc còn không đích thân ra tay đã nắm giữ được toàn bộ phường thị Mang Sơn.

“Lưu sư huynh, tất cả mọi thứ trong phường thị đã được sắp xếp xong.”
“Các nơi đã phái mấy tiểu đội tuần tra, xung quanh Mang Sơn cũng bố trí không ít trạm canh gác và trạm cạnh gác ngầm.”
“Mặc dù bề ngoài mọi thứ vẫn như thường, nhưng thực tế đã đổi thành người của chúng ta.”
“Coi như là một con ruồi cũng tuyệt nhiên không bay ra ngoài được, trong thời gian ngắn hẳn là có thể giấu diếm tin tức này.”
Giang Thu Thủy buộc tay áo rót đầy một chén Linh trà cho Lưu Ngọc, nhẹ giọng bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận