Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 424. Tỷ đệ cấm kỵ(3)

Chương 424. Tỷ đệ cấm kỵ(3)
Thấy pháp khí phòng ngự của Lưu Ngọc, lão không chút che dấu vẻ tham lam của mình.
Cứ như vậy, tình hình chiến đấu lâm vào giằng co, đệ tử Luyện Khí kỳ của Nguyên Dương tranh thủ thời cơ toàn lực chạy về phía Vọng Nguyệt Thành.
Động tĩnh của gần hai mươi tu sĩ Trúc Cơ đấu pháp to lớn nhường nào chứ?
Đặc biệt là dưới bầu trời đêm đen đặc, dù cách xa hơn mười dặm cũng thấy đủ loại linh quang màu sắc lóng lánh.
Tình huống như thế rất bất lợi với Nguyên Dương Tông, bởi vì bọn họ không có viện binh, mà tiếp viện của Hợp Hoan Môn có thể tới bất cứ lúc nào.
Tiếp viện của địch quân khi nào thì đến? Sẽ tới bao nhiêu người? Thực lực như thế nào?
Dưới áp lực như vậy, mỗi giây mỗi phút đều trôi qua cực kỳ từ tốn, vài tu sĩ trúc Cơ của Nguyên Dương Tông cản phía sau đã phải chịu áp lực thật lớn.
Mà nỗi lo này đã trở thành sự thật sau nửa khắc.
Tuy rằng hắc y lão giả chiếm thượng phong nhờ pháp khí lợi hại, nhưng đây là vì Lưu Ngọc không muốn nổi bật, cố ý che giấu thực lực chân thật.
Phương diện phòng ngự và tấn công của hắn không tồn tại điểm yếu rõ ràng, dù cho chỉ phát huy thực lực lớn hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường một chút thôi cũng đủ tạm thời ứng phó địch nhân, ít nhất thì chốc lát sẽ không có vấn đề gì, còn có tinh lực quan sát tình huống xung quanh mỏ quặng.
Nửa khắc sau, trong trời đêm phương xa lại xuất hiện năm, sáu đạo ánh sáng cấp tốc bay về phía mỏ quặng, linh áp của mỗi đạo ánh sáng đều đạt tới cấp bậc Trúc Cơ.
Đây là từ hướng Thiên Khung Thành mà tới, là địch hay bạn vừa xem hiểu ngay.
Hiện tại bên phía Nguyên Dương Tông đã bị vây trong hoàn cảnh xấu triệt để, chỉ có thể duy trì thế cân bằng yếu ớt, nếu tu sĩ Trúc Cơ của Hợp Hoan Môn lại tăng lên năm, sáu người thì thế cục sẽ hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu không xử lý linh hoạt thì rất nhanh sẽ bị cường ngạnh đánh tan, đến lúc ấy tám tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông mà chết hơn nửa còn là nhẹ.
"Không hay rồi!"
"Là tu sĩ của Hợp Hoan Môn."
Ngay khoảnh khắc phát hiện, Lưu Ngọc lập tức dùng thần thức truyền âm tới mỗi đồng môn.
Bởi vì cản sau cho đệ tử Luyện Khí kỳ nên đặt mình trong vòng vây. Lưu Ngọc tự thấy bản thân không có giác ngộ này, nếu các đồng môn vẫn cố chấp không thôi, vậy cũng không thể trách Lưu nào đó đi trước một bước.
Kéo dài nửa khắc cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, môn phái hỏi trách là đủ để cãi lại rồi, khả năng lớn nhất là không giải quyết được gì.
Mạng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể đem ra so với Luyện Khí kỳ hay sao?
Ngoại trừ Lưu Ngọc thực lực viễn siêu cùng giai, ứng phó thoải mái thản nhiên, tùy thời có thừa tinh lực quan sát hoàn cảnh ra thì các tu sĩ khác đều không thoải mái đến thế, còn có tinh lực quan sát xung quanh chứ chưa nói là tình huống từ xa.
Ngay cả Chu Trác Phong cũng cần ứng phó với hai người đồng cấp trong Hợp Hoan Lục Tử là Mã Kim Liên và Mã Kim Hoa.
Chu Trác Phong nhướng mày, vừa đấu pháp vừa nhìn về phía phương Bắc, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Chẳng qua gã rốt cuộc là tu sĩ Trúc Cơ cấp cao nhất, phương diện tâm tính không thành vấn đề, không những không hoảng loạn mà tiết tấu đấu pháp vẫn duy trì trước sau như một.
"Rút!"
"Chư vị sư đệ sư muội chia ra lui lại, gặp ở Vọng Nguyệt Thành!"
Chu Trác Phong truyền âm phân phó, sau đó không rõ gã sử dụng bí thuật gì, một đầu tóc dài đen thùi chuyển biến thành màu tím đậm, tùy ý bay múa.
Cùng với đó, kiếm bản to màu tím chợt lóe linh quang, uy năng tăng vọt một mảng lớn, đánh bay Viên Hoàn màu hồng và vàng ra thật xa.
Sau đó gã nhanh chóng triệu hồi pháp khí, nhẹ nhàng nhảy dựng dẫm lên kiếm, hóa thành một đạo ánh sáng tím bay về phía Nam, đảo mắt đã cách xa cả dặm, còn nhanh hơn động tác của Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc đã sớm làm tốt chuẩn bị, vừa truyền âm thông báo đồng thời lấy ra hai lá Kim Phong Tán Hình Phù, vừa nghe truyền âm mệnh lệnh thì lập tức đánh ra ngoài.
Phù hóa thành hai mảnh gió thu lập lòe kim quang thực cốt mất hồn, vừa xuất hiện đã lập tức thổi về phía hắc y lão giả, bức bách lão chỉ có thể tiến hành phòng thủ.
Nhân cơ hội này, Lưu Ngọc thu hai kiện pháp khí công kích vào túi trữ vật, tiếp theo lấy Duệ Kim kiếm phong ấn hai giọt tinh huyết của mình ra, nháy mắt rót pháp lực vào, tay bắt pháp quyết, khiến nó phình đại tới một trượng lơ lửng trước người.
Hắn nhanh chóng nhảy lên, nắm cờ Kim Cương, ánh sáng vàng lóe lên, nhanh chóng bay về phía Nam.
Sau khi bay ra một khoảng cách, Lưu Ngọc cũng không dừng chút nào, đánh ra từng đạo pháp quyết quỷ dị theo miêu tả trong Tế Huyết Độn, nhập thẳng vào Duệ Kim kiếm.
Duệ Kim kiếm khựng lại một thoáng, sau đó như mở ra chốt mở nào đó, thân kiếm vàng ròng nhanh chóng nhiễm màu đỏ sẫm, thoáng cái lan tràn hơn nửa thân kiếm.
Kế đó, tinh huyết phong ấn trong kiếm thiêu đốt như ngọn lửa, hóa thành lực lượng khiến tốc độ chạy trốn tăng vọt gấp ba, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Mà ánh sáng cũng biến thành nửa vàng nửa đỏ, thoạt nhìn có phần yêu dị, tà ác.
Lưu Ngọc không đi theo Chu Trác Phong mà là chọn một hướng khác, tự mình trốn chạy.
Với thực lực của Chu Trác Phong, nếu tu sĩ Hợp Hoan Môn cho người đuổi giết thì chắc chắn đối thủ sẽ là Mã Kim Liên, Mã Kim Hoa.
Tốc độ của hai người nọ đều hơn xa hắn, sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp. Nếu bọn họ bỗng nhiên tâm tình không tốt hoặc là từ bỏ Chu Trác Phong, muốn bắt nhân vật ‘râu ria’ trút giận thì đúng là không có chỗ mà khóc.
Mà nếu chọn hướng khác, người được cử đi truy kích Trúc Cơ sơ kỳ như hắn thì tu vi cũng chắc chắn không cao.
Chỉ cần có thể kéo giãn khoảng cách, sau đó sử dụng Độn Phong Chu là có thể đạt được tác dụng bất ngờ, khiến đối phương chấn động.
Lưu Ngọc nháy mắt cân nhắc thiệt hơn, chọn phương hướng khác hẳn Chu Trác Phong mà chạy.
Các tu sĩ còn lại của Nguyên Dương Tông chỉ chậm hơn hai người trước một bước, sau khi hai người bỏ chạy thì những người còn lại đều tự khống chế ánh sáng chạy trốn, không chút dây dưa.
Tám luồng ánh sáng màu sắc khác nhau cắt qua màn đêm như mưa sao băng, bay về những hướng khác nhau.
Mà không biết cố ý hay vô tình, hướng Tạ Tuấn Kiệt chạy trốn cực kỳ gần sát với hướng Lưu Ngọc chạy trốn.
"Đuổi theo!"
"Mặc kệ Chu Trác Phong, đuổi giết những người còn lại là được!"
Gương mặt đoan trang, quyến rũ của Mã Kim Liên chợt lóe tia sáng lạnh, môi mỏng nhả ra mấy chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận