Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 830. Mộng Tuyết đạo nhân(2)

Chương 830. Mộng Tuyết đạo nhân(2)
Tu sĩ lông mày đỏ vẻ mặt kích động, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Tựa như giữa hai người, có thù hận không đội trời chung!
Nữ quan tóc bạc trắng bên cạnh, yên tĩnh lạnh nhạt, nghe thấy danh hiệu “Thanh Dương lão ma” này, trong đôi mắt cũng xuất hiện một chút dao động.
“A ? Giữa đạo hữu và Lưu mỗ còn có ân oán?”
“Hẳn là thân hữu của đạo hữu, là chết dưới tay của Lưu mỗ, hoặc là bởi vì Lưu mỗ mà chết?”
“Nhưng thật xin lỗi, Lưu mỗ giết người không tính toán, thực sự không nhớ rõ vong hồn dưới tay có quan hệ với đạo hữu.”
“Cho nên vẫn xin đạo hữu nói rõ.”
Lưu Ngọc thần sắc hờ hững, tình cờ gặp kẻ thù, lòng hồ cũng một mảnh yên tĩnh. Không có nửa phần dao động, không có nửa phần áy náy, cũng không có nửa điểm ăn năn! Ngược lại nhờ vào đó hung hăng xốc lên vết sẹo của đối phương, muốn nhiễu loạn cảm xúc của đối phương.
Tu tiên giả mặc dù đã bắt đầu siêu phàm thoát tục, nhưng phàm nhân có sơ hở khuyết điểm, tu tiên giả như vậy cũng không ít. Thất tình lục dục, lợi ích, đạo lữ vân vân, bất kỳ vật gì cũng có thể lưu lại sơ hở bên trên tâm linh, chỉ cần xúc động những sơ hở này, là có thể làm tâm cảnh của tu tiên giả sinh ra dao động, mất đi tỉnh táo suy nghĩ vốn nên có. Mà một người tu sĩ “Tâm” nếu như loạn, như vậy cho dù hắn có cảnh giới cao thâm cùng thực lực cường đại, thì có thể phát huy ra mấy phần?
Rất hiển nhiên, không biết nguyên nhân “thù hận”, tuyệt đối là một trong những sơ hở trong lòng tu sĩ lông mày đỏ.
“Hừ !”
“Quả nhiên là ma đầu từ đầu đến đuôi, không có chút lòng hối cải nào.”
“Ngươi còn nhớ đến Bạch gia ở Phượng Hoàng sơn?”
“Không nhớ rõ cũng không sao, ngươi chỉ cần biết, bần đạo tên là Bạch Hạo Ba.”
“Hôm nay có Mộng Tuyết sư tỷ ở đây, chính là ma đầu ngươi khí số đã hết.”
“Dừng ở đây rồi!”
Tựa như là bị thái độ không thèm để ý chút nào của Lưu Ngọc chọc giận, lồng ngực Bạch Hạo Ba phập phồng kịch liệt, hiển nhiên trong lòng rất không bình tĩnh. Lão lúc này, nơi nào còn có bộ dáng đắc đạo chân tu lúc trước?
“Mộng Tuyết”
Lưu Ngọc nghe thấy đạo hiệu này, trên mặt tuy là bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lập tức run lên.
Mộng Tuyết đạo nhân là một trong những tu sĩ Trúc Cơ hàng đầu của Bạch Vân Quan, danh tiếng có thể so sánh với người của Tử Vân Đạo, tương đương với cấp độ tam anh tứ kiệt của Nguyên Dương Tông. Đồng thời bởi vì Bạch Vân Quan thể lượng khổng lồ, khả năng còn muốn lợi hại hơn một chút. Coi như phóng mắt toàn bộ Cửu Quốc Minh, cũng tuyệt đối xem như một trong những tu sĩ Trúc Cơ đứng đầu nhất, thực lực cường đại là không thể nghi ngờ.
Nhưng coi như đối mặt với Mộng Tuyết đạo nhân, Lưu Ngọc cũng không có dự định quay đầu. Không nói trước còn có thể quay đầu rời đi hay không, lúc này rút lui nguy hiểm sẽ chỉ càng lớn, hai hại lấy nhẹ, người khác sẽ không làm việc không khôn ngoan như vậy.
Chiều cao của một đài phun nước không vượt quá nguồn của nó. Tu tiên giả đi được bao xa trên tiên lộ, cũng quyết định bởi đạo tâm của người đó có kiên định hay không.
Trên người Lưu Ngọc mang Phù Bảo cùng cực phẩm Linh khí, cảnh giới đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, Pháp Lực đã trải qua Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu, tính ra chênh lệch so với Trúc Cơ đỉnh phong hẳn là sẽ không quá xa xôi.
Rõ ràng đường ra đang ở trước mắt, nếu như mình ngay cả thăm dò cũng không thăm dò, trực tiếp lựa chọn không đánh mà chạy, sợ rằng đạo tâm cũng sẽ bởi vậy mà chịu ảnh hưởng. Tu tiên chi đạo ẩn nhẫn khiêm tốn là không sai, nhưng cũng không phải sợ hãi rụt rè dừng bước không tiến, có khi cũng cần dũng mãnh thẳng tiến không lùi tiến bộ!
Lúc này biết được đối phương lại là “Mộng Tuyết đạo nhân” thanh danh hiển hách, Lưu Ngọc chẳng những không cảm thấy sợ sệt, ngược lại từ đáy lòng dâng lên một tinh thần chiến đấu cao trào. Phải dùng đối phương làm đá mài đao, để thử sức mạnh hiện tại của mình! Dù sao có Thuấn Tức Thiên Lý phù trong tay, cho dù cuối cùng không địch lại, sử dụng phù này giữ mạng cũng không thành vấn đề.
Hắn khôi phục khuôn mặt vốn có, nhưng vẫn là cách ăn mặc của thiếu niên nhà nông, hai tay đặt sau lưng lẳng lặng đứng ở phía trên boong thuyền, xa xa nhìn hai người Mộng Tuyết, trên khí thế không kém nửa phần.
Linh áp trong cơ thể không giữ lại chút nào phóng thích ra, mặt sông rõ ràng không có cuồng phong, lại nổi lên từng trận gợn sóng không nhỏ.
Khoảng cách gần tiếp nhận Linh áp cấp bậc Trúc Cơ, bên trong con thuyền gồm phàm nhân yếu ớt bao gồm cả người lái thuyền, trong nháy mắt đã hôn mê. Và điều kỳ lạ bắt đầu chảy máu, lấy y thuật bây giờ của thế gian, số phận của cái chết là không thể tránh khỏi.
Tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước gặp nạn sau!
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ trước nay chưa từng có, Lưu Ngọc không dám chủ quan chút nào, lựa chọn ra tay trước.
Hắn vỗ túi trữ vật, trong nháy mắt lấy ra bốn kiện Linh khí công kích Dung Hỏa đao, Ly Huyền kiếm, Lưu Quang kiếm, U Minh Đoạn Hồn chùy, pháp lực tinh thuần trong cơ thể như hồng thủy vỡ đê mà ra, trút vào bên trong bốn kiện Linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận