Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 477. Giải quyết tốt hậu quả, quay về tông môn(4)

Chương 477. Giải quyết tốt hậu quả, quay về tông môn(4)
Lưu Ngọc có xem qua loại tài liệu này trong điển tịch, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Truyền Tống trận đã phát ra động tĩnh thật lớn.
Sau khi Độn Không Thạch được cắm vào, Truyền Tống trận dưới chân nhanh chóng phát ra chấn động rất nhỏ. Cùng lúc đó, Linh Thạch trung phẩm được đặt vào khe rãnh phóng ra hào quang chói lòa, sau đó cả Truyền Tống trận bắt đầu lóng lánh linh quang, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.
Khi linh quang trong trận pháp đạt tới trình độ nhất định, Độn Không Thạch to cỡ ngón út lại phóng ra bạch quang chói mắt, sinh ra cộng minh nào đó với trận pháp, dẫn phát biến hóa mà ngay cả tu sĩ trong viện cũng không cách nào lý giải.
Theo đó, trận pháp và Độn Không Thạch sáng rộ lên, sau đó lập tức ảm đạm, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Đồng thời, năm tu sĩ trong trận pháp đã không thấy bóng dáng, mười khối Linh Thạch trung phẩm trong khe cắm hao sạch linh khí, cũng hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Nguyên Dương Tông, Thanh Đài phong.
Thanh Đài phong là một trong bảy ngọn núi cao nhất Nguyên Dương Tông, Truyền Tống trận liên thông với Tu Tiên Giới Sở quốc và Tu Tiên Giới này đều thiết trí trên đỉnh Thiên Đài phong.
Đỉnh phong bị khai thác một tảng đất bằng lớn, xây dựng một tòa đại điện Thanh Đồng khổng lồ. Đa số Truyền Tống trận đều đặt trong điện này.
Đối với sơn môn Nguyên Dương Tông mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ bình thường.
Một Truyền Tống trận không chút nổi bật trong Thanh Đồng đại điện chợt lóe lên ánh sáng trắng.
Chờ ánh sáng trắng tán đi, năm người xuất hiện giữa Truyền Tống trận, Lưu Ngọc và Thôi Lượng cũng ở trong đó.
"Chóng mặt!"
"Buồn nôn!"
"Ụa!"
Cảm quan truyền đến đủ loại khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc sử dụng Truyền Tống trận, mặc dù thân thể không chịu áp lực quá lớn, lại vẫn xuất hiện cảm giác không khỏe.
Hắn thầm hiểu trong lòng, đây là phản ứng cực kỳ bình thường, điển tịch từng nói đây là hiện tượng thông thường khi lần đầu tiên sử dụng Truyền Tống trận.
Lưu Ngọc tốt xấu gì cũng đã từng dùng Long Huyết quả, nhục thân đã được cường hóa qua, vậy mà còn biểu hiện ra như vậy, những người khác tất nhiên là không chịu nổi.
“Khụ khụ khụ.”
Thôi Lượng ho khan mấy lần liên tiếp, nếu như không phải là trong bụng trống rỗng chỉ e là đã phun ra rồi.
Ba tu sĩ khác cũng loạng choạng, biểu hiện không kém là bao.
Chỉ có điều mấy người suy cho cùng cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, năng lực khôi phục cực mạnh, sau khi Lưu Ngọc đè xuống khó chịu những người khác cũng lập tức khôi phục bình thường.
“Thôi sư huynh, đi thôi.”
Lưu Ngọc ra khỏi Truyền Tống trận, nói với Thôi Lượng còn đang ở trong trận pháp.
Nơi trọng yếu như Truyền Tống đại điện, tất nhiên không có khả năng không có ai trông coi.
Bên ngoài chỉ có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ, nhưng Linh giác nhạy cảm của hắn mơ hồ cảm giác được, hậu điện dường như có trưởng lão Kim Đan tồn tại.
Ghi danh với Thôi Lượng ở chỗ báo danh ở Truyền Tống đại trận, hai người ra khỏi Truyền Tống đại điện đi lên trên đỉnh Thanh đài, không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào.
Cảnh sắc quen thuộc đập vào mi mắt, ở phương xa là Linh sơn nguy nga hào hùng, trên đó mây khói lượn lờ khiến người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ vốn có, kỳ trân dị thú loáng thoáng giữa rừng núi, tiên hạc hí dài trên không trung ưu nhã giương cánh, từng tòa trong quần sơn thỉnh thoảng có độn quang bay qua, hiện ra lại biến mất.
Trải qua gần như hai mươi lần hạ qua đông đến, lần nữa trở lại tông môn, hai người dâng lên những cảm nhận khác nhau.
“Trở về.”
Cảm nhận được linh khí nồng nặc khác xa so với phương nam, tâm tình Lưu Ngọc bỗng dễ chịu hơn, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Thôi Lượng thì dâng lên cảm giác sống sót sau tai nạn, cuối cùng cũng kết thúc khoảng thời gian sống trên chiến trường ăn bữa nay lo bữa mai, nụ cười càng thêm xán lạn.
Y âm thầm thề, phải dùng cách thức khác để đền đáp tông môn, về sau tuyệt đối không tự mình xung phong đi vào hiểm cảnh.
Một lát sau, hai người gật đầu với nhau, sau đói hai đạo một đen một vàng phóng lên tận trời, hòa vào trong quần sơn của Nguyên Dương Tông.
Thanh Đài Phong và Thanh Vân Phong thẳng tắp, khoảng cách ước chừng bốn trăm dặm, lấy tốc độ bay của Trúc Cơ kỳ, chỉ cần khoảng một canh giờ là đến.
Một canh giờ sau, Lưu Ngọc và Thôi Lượng hạ độn quang xuống sườn núi Thanh Vân Phong, trực tiếp đi lên trên sườn núi, chỉ chốc lát sau đã đi đến đại điện tông môn.
Lúc này, đệ tử đóng giữ ở đây đã không phải là mấy người quen mặt năm đó, mà là một nhóm đệ tử xa lạ.
“Chưởng môn sư huynh có ở trong đại điện không?”
Chưa đợi Lưu Ngọc mở miệng, Thôi Lượng đã hỏi đệ tử canh cổng ở bên phải.
Xem ra dường như lão đã có chút không chờ đợi nổi, giống như đã nói trước đây, vội vàng trở về để “thân mật” với cơ thiếp của mấy phòng.
“Đệ tử tham kiến hai vị sư thúc!”
“Bẩm sư thúc, chưởng môn đang ở hậu điện xử lý sự vụ của tông môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận