Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 429. Thủ đoạn quỷ dị

Chương 429. Thủ đoạn quỷ dị
Hắc y lão giả hiện lên ý niệm này trong đầu, nhưng lão còn chưa kịp suy nghĩ, Kinh Thần Thích đã đâm xuyên qua lông mày của lão, khiến lão thất thần trong nháy mắt.
Nếu ba đạo Kinh Thần Thích đồng thời công kích, như vậy hiệu quả sẽ chồng lên nhau, chỉ có một phần có tác dụng.
Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này, chính vì vậy nên ba đạo Kinh Thần Thích duy trì khoảng cách nhất định, khiến hắc y lão giả vừa muốn tỉnh lại, trong nháy mắt nhanh chóng mất đi lý trí.
Trước mắt một đạo Kinh Thần Thích có thể làm một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thất thần trong nháy mắt, nay lại làm một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thất thần trong giây lát.
Về phần Trúc Cơ hậu kỳ, bởi vì thần thức càng mạnh, chỉ sợ nửa khắc cũng không tới.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, ba đạo Kinh Thần Thích khiến hắc y lão giả thất thần trong ba khắc, chỉ vậy thôi cũng đủ để thay đổi cục diện đấu pháp hiện tại.
Hai thanh Hồng Sắc phi đao và Hoả Hồng Tiễn như bị đóng băng trên không trung vì mất đi sự khống chế.
Trong nháy mắt Hoả Điểu nhanh chóng di chuyển, những móng vuốt sắc bén bọc trong Hỏa Diễm trực tiếp đánh mạnh vào hai pháp khí Hồng Sắc phi đao.
Không hề phòng bị, Linh quang của Hồng Sắc phi đao trực tiếp bị giảm đi một nửa, hơn nữa còn bị đánh bay về phía hắc y lão giả.
Tuy nhiên Tử Mẫu Truy Hồn đao dường như bỏ mặc và vòng qua Hỏa Hồng Tiễn, sau đó trực tiếp công kích tu sĩ bản thể.
Trong khắc thứ hai, Ly Huyền kiếm đuổi theo Tử Mẫu Truy Hồn đao đang trực tiếp công kích thẳng tới hướng bản thể của hắc y lão giả.
Ngay sau đó khắc thứ ba, Ly Huyền kiếm đuổi kịp Tử Mẫu Truy Hồn đao, thậm chí vượt trước một bước, sau đó chủ động lưu lại ngăn cản.
Ba khoảnh khắc cộng lại thời gian chênh lệch chưa tới một hơi thở, nhưng đối với tu sĩ cấp cao mà nói đây lại là điều trọng yếu, có thể thực hiện nhiều thao tác cực kỳ khéo léo cùng lúc.
Một khắc trôi qua hắc y lão giả khôi phục lại sự tỉnh táo, ngay lập tức lão ý thức được điều gì đó không đúng.
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tử Mẫu Truy Hồn đao đang chém về phía mình, hơn nữa khoảng cách không xa, nhất thời hồn phách lão như xuất hiện.
Lão liều mạng khống chế ba loại pháp khí trở về cứu viện, đồng thời ném ra một Phù Bảo nhất giai, hóa thành Hỏa Xà, Băng Châm, Thuỷ Cầu, Thổ Tường các loại, cố gắng ngăn cản lần công kích này lại.
Hắc y lão giả không phải không muốn ném ra Phù Bảo tốt hơn, mà do gia sản của lão sớm đã bị cạn sạch.
Giờ khắc này, lão vô cùng căm hận sự bần cùng của mình!
"Dối trên lừa dưới", "Tống tiền".
Trong lòng lão thề rằng, nếu còn sống trở lại tông môn, lão nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn, dốc hết sức để có thể lấy được càng nhiều Linh Thạch càng tốt!
Chỉ là cuộc sống này không có từ nếu.
Hoả Hồng Tiễn đầu tiên quay lại, bị Hỏa Điểu toàn lực quét qua trực tiếp đánh bay thật xa, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản lại.
Linh khí thượng phẩm sau khi hoá hình, uy năng toàn diện vượt qua pháp khí cực phẩm, hơn nữa Lưu Ngọc đã trải qua hai lần Ma Hỏa luyện nguyên pháp lực, chất lượng đã không còn giống Trúc Cơ trung kỳ bình thường.
Sau khi đánh bay mũi tên, Hoả Điểu không kịp nghỉ ngơi, lập tức một chém một nhát ngăn cản đường đi của hai thanh Hồng Sắc phi đao, cái giá phải trả chính là thương tích của chính mình.
Phía bên kia Tử Mẫu Truy Hồn đao giống như tia chớp màu đen, dễ dàng phá diệt một ít pháp thuật của Phù Bảo nhất giai phóng thích ra, bởi vì số lượng pháp thuật này không ít, vậy nên thời gian có chút chậm trễ.
Nhưng cuối cùng vẫn đi tới đỉnh đầu của hắc y lão giả, chém mạnh từ trên xuống dưới vào vòng bảo hộ của lão.
"Ầm."
"Không! A."
Một tiếng nổ lớn truyền khắp khu rừng, vòng bảo hộ màu đỏ hóa thành từng mảnh nhỏ.
Loại vòng bảo hộ này khi đạt tới Trúc Cơ kỳ có thể tức thời kích phát, nhiều nhất cũng có thể ngăn cản một chút công kích của pháp khí thượng phẩm, tuy nhiên nó lại có vẻ quá mức yếu ớt khi đối mặt với tu sĩ cùng cảnh giới sử dụng uy năng toàn diện kích phát của pháp khí cực phẩm.
Lưỡi kiếm màu đen lớn gần một trượng không dừng lại chút nào, trực tiếp chia năm xẻ bảy lão giả hắc bào, lão vỡ thành từng khối máu thịt lớn, tin rằng một vài yêu thú cấp thấp sinh sống ở đây nhìn thấy sẽ rất thích thú.
“Ba”
Chủ nhân chết đi, hai thanh phi đao màu đỏ và mũi tên hỏa hồng mấy đi khống chế, linh quang nhanh chóng biến mất rồi rơi xuống đất.
“Hô”
Lưu Ngọc liên tục phun ra một ngụm trọc khí, thời gian đấu pháp mặc dù ngắn, nhưng mà
Lưu Ngọc liên tục phun ra từng ngụm trọc khí, thời gian đấu pháp mặc dù ngắn, nhưng toàn lực vì nó đánh thì tiêu hao còn lớn hơn so với tiến đánh quặng mỏ Tử Tinh, tâm thần cũng lại cực kì căng thẳng.
Tay nắm chặt túi trữ vật buông xuống, tình huống cuối cùng không phát triển đến mức phải sử dụng đến phù bảo kia.
Động một tí hơn mấy ngàn vạn Linh Thạch phù bảo, đối Lưu Ngọc mà nói cũng là cực kỳ khó có được.
Nơi đây không nên ở lâu!
Lưu Ngọc nhún mạnh nhảy lên, lên xuống mấy lần trên các nhánh cây, mấy món pháp khí sắp hiện ra được thu hồi lại.
Sau đó hắn đi đến trước thi thể của lão giả hắc bào, đưa tay khẽ hấp tới thu túi trữ vật vào trong lòng bàn tay, sau đó đeo ở hông.
Thuần thục phun ra Thanh Dương ma hỏa, hóa huyết nhục thành nhiên liệu.
Từ đó tất cả đều đã kết thúc, kế tiếp chỉ cần trở về trong phạm vi Nguyên Dương tông khống chế, thì xem như là an toàn.
Lưu Ngọc đang muốn rời đi, nhưng trước khi đi dừng lại, nhìn qua bên trong rừng cây này bởi vì Ly Huyền kiếm mà đưa tới thế lửa.
Suy nghĩ một chút cuối cùng hai tay vẫn bấm niệm pháp quyết, một cái "Vân Vũ thuật" cấp thấp xuất ra.
Dẫn động hơi nước trong không khí, ngưng tụ một đoàn mây mưa không lớn không nhỏ, sau đó tí tách tí tách mưa to rơi xuống.
Vân Vũ thuật mặc dù chỉ là pháp thuật nhất giai hạ phẩm, nhưng thi triển từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, uy năng lại vô cùng khả quan, dập tắt những phàm hỏa này thì dư xài.
Sau khi làm xong Lưu Ngọc cũng không đợi đợi kết quả mà khống chế Thuyền Độn phong phóng lên tận trời phóng lên tận trời, hóa thành một đạo ô quang không dễ thấy trong trời đêm, dọc theo biên giới đại bình nguyên Khắc Mễ bay về phía nam.
Vùng đất cũ chỉ để lại một mảnh nhỏ mây mưa ào ào đổ mưa to, thế lửa trong rừng rậm dần dần thu nhỏ cho đến dập tắt, cuối cùng mây mưa cũng biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có vết cắt cây cối chỉnh tề, cùng dấu vết lửa lưu lại, tỏ rõ lấy nơi này mới đã trải qua một trận đấu pháp giữa các tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận