Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1018. Người nào cũng không bằng người cũ(3)

Chương 1018. Người nào cũng không bằng người cũ(3)
Thu hết sự thay đổi trên mặt của nàng ta vào mắt, Lưu Ngọc biết mấy lời vỗ về của hắn đã có tác dụng, trong lòng cũng thấy không tệ.
Thu thập Linh thảo Linh dược, chăm lo cho Ngọc Đan Đường, trước mắt dưới tay hắn có rất nhiều việc, đều là nhờ Giang Thu Thủy hỗ trợ.
Nếu một ngày bỗng nhiên không còn nàng ta nữa, trong lúc nhất thời không tìm được người thay thế thích hợp, cho nên có thể không đổi vẫn là tốt nhất.
Giang Thu Thủy cởi bỏ được khúc mắc, tâm tình đã trở nên tốt hơn, hai người lại trò chuyện một lúc, Lưu Ngọc đã đưa nàng ta rời khỏi động phủ.
Trước khi đi, hắn đưa cho nàng ta một bình “Thanh Nguyên đan”.
Năm năm trôi qua, tu vi Giang Thu Thủy cũng đã tăng tiến rất nhanh, sắp tiếp cận Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Dù sao trong đội ngũ, nàng ta đã là “Tổng quản” của Lưu Ngọc, nếu lá gan lớn hơn một chút, đã đạt được tài nguyên có thể còn nhiều hơn so với hai người Lãnh Nguyệt Tâm, Nhan Khai.
Cùng sự hỗ trợ của tài nguyên tu tiên, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn bình thường.
Hơn nữa nàng ta tu luyện “U Minh Huyền Băng Lục”, không cần phải trải qua Ma Hỏa luyện nguyên, pháp lực cũng không tinh thuần và thâm hậu như “Thanh Dương công pháp”.
Giang Thu Thủy còn có tư chất linh căn, tuy cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng so với Lưu Ngọc lúc trước lại xuất sắc hơn không ít.
Về phần Nhan Khai cũng đồng thời tiến nhập Trúc Cơ với nàng ta, nhưng hai người lại khác nhau.
Tiểu tử này tìm sống trong chỗ chết, nếu lĩnh ngộ được, tu luyện nhanh hơn cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa số mệnh gã bất phàm, nói không chừng khoảng thời gian rời khỏi đội ngũ, lại có cơ duyên khác thì sao?
Mãi cho đến khi ánh sáng màu lam biến mất ở phía chân trời, Lưu Ngọc mới thu hồi ánh mắt, mặt không thay đổi đứng tại chỗ suy tư một lúc, mới xoay người trở về động phủ.
“Nếu dựa theo thời cổ đại mà nói, ta đây xem như thành “Tề gia” rồi?”
“Như vậy bước tiếp theo nên làm gì?”
Ngồi trên ghế thái sư, Lưu Ngọc miên man suy nghĩ.
Nếu Giang Thu Thủy không có ý kiến, nạp Kỷ Như Yên làm thiếp cũng hoàn toàn không có gì khó khăn, giải quyết được chuyện này khiến tâm tình hắn không tồi.
Nghĩ như vậy, hắn vừa muốn lấy “Bách Thảo đan thư” ra nghiên cứu, lệnh bài tông môn trong túi trữ vật bỗng nhiên phát ra động tĩnh.
Lấy lệnh bài tông môn ra, hắn đưa một sợi thần thức xâm nhập vào trong đó.
“Giờ ngọ ba ngày sau, tới đại điện tông môn.”
Rất nhanh, Lưu Ngọc đã đọc xong tin tức trong lệnh bài, trong lòng phút chốc dao động.
Đây là tin tức từ trưởng lão đưa ra, xem như mệnh lệnh chính thức của tông môn.
“Cuộc chiến ở Yến quốc kết thúc đã năm năm, việc bàn bạc về công lao của bản thân cuối cùng đã có kết quả rồi sao?”
Hắn đoán lần này đến đại điện tông môn hẳn là muốn luận công ban thưởng, một số công huân sắp vào tay.
Nếu là tu sĩ bình thường, vậy thì tính toán công huân hết sức đơn giản, trực tiếp tính toán số địch tu đã đánh chết là được.
Nhưng bọn họ là dẫn đội Thanh Phong không giống như vậy, nếu dựa theo số địch tu đã đánh chết thì quá mức phiến diện, hoặc là nói đánh giết chỉ là một phần trong đó.
Hơn nữa tông môn mới giành được một vùng đất của Nguyên quốc, lại vừa phòng ngừa Thanh châu xuất hiện biến cố nên mới kéo dài đến năm năm.
“Chẳng qua kéo một lần đã năm năm, nói vậy có một số người đã sớm không chờ nổi nữa?”
Lưu Ngọc mỉm cười, tiện tay thu lệnh bài tông môn lại.
Ba ngày sau, hắn rời động phủ trước, khống chế Ly Huyền kiếm hóa thành một tia sáng màu đỏ, hướng về phía Thanh Vân phong.
Đại điện tông môn được đặt ở Thanh Vân phong, tuy Linh sơn này chỉ là nhị giai cực phẩm nhưng nó đại diện cho sự oai nghiêm của tông môn, nằm ở ngọn núi cao nhất xung quanh có bảy ngọn núi lớn bao vây, chỉ dưới đỉnh Thông Thiên phong.
Đơn giản lấy vị trí mà nói, phía trên còn chứa nhiều Linh sơn tam giai.
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ đến Thanh Vân phong cũng phải tuân thủ quy củ, không thể tùy ý phi hành.
Hạ xuống sườn núi của Thanh Vân phong, Lưu Ngọc thu hồi Linh khí, đi bộ về phía trước.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện những tu sĩ trong các cung điện đã ít hơn khá nhiều so với trước kia.
Dù sao cuộc chiến ở Yến quốc đã kết thúc, những nơi mới chiếm được ở Nguyên quốc cũng cần một số lượng lớn tu sĩ tông môn đóng giữ.
Chẳng qua, không khí bên trong tông môn lúc này nhìn chung vẫn tương đối thoải mái.
Bởi vì vừa kết thúc một trận đại chiến, ngũ tông môn đều cần thời gian ổn định lại địa bàn, trong mười mấy năm tiếp theo khả năng lại phát sinh nội chiến trong Tu Tiên Giới ở Sở quốc là rất thấp.
Không ít đệ tử tông môn đều tận dụng cơ hội này, vì mấy năm rồi không chiếm được tài nguyên, cuối cùng họ cũng có thể tập trung để nâng cao tu vi.

Nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ không để ý đến việc hành lễ, gặp đồng môn là tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ đơn giản chắp tay, coi như là chào hỏi.
Dọc theo bậc thềm bằng đá, Lưu Ngọc bước lên bậc thang, nhưng không cúi đầu.
Đi qua những Chấp Pháp Điện trang nghiêm, đi qua đài trừng phạt âm u lạnh lẽo, hắn đi tới trước một đại điện nghiêm trang.
Đại điện này dài rộng hơn trăm trượng, trang trí không quá lộng lẫy, bốn góc có bốn cây cột bằng đồng, trên vách tường có điêu khắc chim, cá, thú và côn trùng.
Nhìn toàn cảnh có một không khí cổ kính, đập vào mặt là một cảm giác hết sức sâm nghiêm.
Từ xa, Lưu Ngọc nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc đi vào đại điện, thế nên chân cũng không ngừng lại mà nhanh chóng bước vào trong.
Trong chính điện, trưởng lão chủ trì chuyện luận công ban thưởng lần này đã đến, chính là Trường Phong chân nhân.
Lão chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn mười mấy hai mươi tu sĩ Trúc Cơ đang nói chuyện với nhau phía dưới.
Còn chưởng môn Trang Tử Lăng lại khoanh tay đứng phía sau Trường Phong chân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận