Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 883. Tiên binh hậu lễ(3)

Chương 883. Tiên binh hậu lễ(3)
Chương 883: Tiên binh hậu lễ(3)
Với thực lực của đội ngũ Trác Mộng Chân, cho dù Triệu gia dùng toàn lực của gia tộc cũng không thể ngăn cản, lúc này liền không có trừng phạt nghiêm khắc.
Nếu như cưỡng ép trừng phạt, sẽ chỉ khiến cho trái tim của tu sĩ rét lạnh.
Nhưng mất đi mạch khoáng, Triệu gia chết mất một tu sĩ Trúc Cơ, nếu muốn đền bù cũng sẽ không thể có, không trừng phạt đã xem như là không tệ rồi.
“Thanh Dương đạo hữu khoan dung độ lượng, tại hạ thay mặt từ trên xuống dưới Triệu gia đa tạ đạo hữu!”
“Nếu như có gì phân phó, dù núi đao biển lửa cũng không chối từ!”
Mặc kệ cảm xúc trong lòng như thế nào, Triệu Minh Thành được nâng đỡ sau đó là dáng vẻ cảm kích vô cùng, nói gần nói xa đều là ý muốn lấy công chuộc tội.
“Không tồi, thái độ của Triệu gia Lưu mỗ đã biết rồi.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức điều binh đến quảng mỏ, thử một lần sức mạnh của đội ngũ Trác Mộng Chân xem sao.”
“Thông báo tất cả tu sĩ lên thuyền xuất phát!”
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua tu sĩ bên trên Cửu Đài sơn, mang theo một chút hàn ý, hạ lệnh.
“Tuân mệnh!”
Trong lòng của Triệu Minh Thành run lên, sau khi lĩnh mệnh lập tức xuống dưới thông báo cho tu sĩ cả các thế lực khắp nơi.
Chỉ một lát sau, đã có từng đạo độn quang bay lên, hướng về phía Quy Nguyên chu mà bay tới.
Chở gần ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ, hai mươi bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Quy Nguyên chu như lưu tinh sáng chói bay về hướng tây nam.
Chỉ tròn một khắc đồng hồ sau, trong tầm mắt là một mảnh địa vựa hoang vu không một ngọn cỏ.
Mạch khoáng Lưu Kim Thạch là mạch khoáng thuộc tính Kim, đất đai trong phạm vi mười dặm mạch khoáng ẩn chứa vật chất thuộc tính Kim rất lớn, không thích hợp cho cỏ cây sinh trưởng.
Khiến cho phạm vi mười dặm xung quanh đều là đất vàng, dã thú tuyệt tích, không có lấy một gốc cây ngọn cỏ.
Chỉ có từng mảnh kiến trúc rách nát, san sát ở trên chỗ đất bằng này còn có hàng ngàn vạn thợ mỏ quần áo tả tơi, ra ra vào vào ở trong đó.
Mạch khoáng Lưu Kim Thạch!
Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn qua vòng bảo hộ kim sắc của mạch khoáng, mấy đạo pháp quyết đánh vào trên lệnh bài khống chế, khống chế Quy Nguyên chu nhanh chóng hạ xuống.
“Ầm ầm.”
Thân thuyền to lớn tiếp xúc với mặt đất pháp ra tiếng vang nặng nề.
Lưu Ngọc nhảy xuống từ boong tàu, hơi híp mắt, đánh giá mạch khoáng được vòng bảo hộ kim sắc bao phủ.
Xuyên thấu vòng bảo hộ có thể nhìn thấy, đã có từng tu sĩ tụ tập ở biên giới mạch khoáng, khẽ đếm sơ qua cũng có trên dưới sáu trăm người, cầm đầu là mười chín tu sĩ Trúc Cơ.
Trong đó có một nữ nhân mặc hoa phục màu vàng, khuôn mặt lạnh lùng, phong tình vạn chủng, nhìn khoảng ba mươi tuổi, mỗi một cử chỉ đều mang theo một loại quý khí.
Thông qua ký ức của nữ tu họ Cao, hắn biết đây chính là lĩnh đội của Hợp Hoan Môn -Trác Mộng Chân.
Về phần thợ mỏ phàm nhân, lúc này đã được sắp xếp đến chỗ trú ẩn.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy đối phương đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ có điều Lưu Ngọc cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao hành động của phe mình cũng không hề dấu diếm kỹ càng.
Ở Cửu Đài Sơn tập trung tu sĩ ở các nơi, không có khả năng hoàn toàn giấu đi hành tung.
Ở trong lúc hắn quan sát, gần ngàn tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đã hạ xuống Quy Nguyên chu, nhanh chóng phân tán ra, đứng vững ở đất bằng xung quanh mạch khoáng.
Nếu như đứng quá dày đặc, một đạo pháp thuật nhị giai của đối phương đánh tới đã có thể gây ra tử thương đa số.
“Nhìn thấy ta đến đây hỏi tội, đối phương vẫn cứ thờ ơ, cũng không phái tu sĩ ra thương lượng.”
“Hẳn là nghĩ thủ vững dựa vào trận pháp khiến cho chúng ta biết khó mà lui?”
Sau lưng, Lãnh Nguyệt Tâm thấp giọng nói.
Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn ân oán kéo dài đã mấy ngàn năm, khiến cho môn hạ của tông môn đều có địch ý với tu sĩ Hợp Hoan Môn, nàng này cũng không ngoại lệ.
“Mặc kệ trong lòng đối phương muốn làm gì, chúng ta cũng đâu cần để ý tới.”
“Truyền lệnh xuống, lập tức phát động ba lượt công kích, đầu tiên phải “Chào hỏi” đối phương đã.”
“Để tránh người bên ngoài nói chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa.”
“Nếu đã không bằng lòng đàm phán, vậy thì đánh cho các nàng bằng lòng đàm phán mới thôi!”
Lưu Ngọc từ xa nhìn qua vòng bảo hộ kim sắc, mặt không đổi sắc, trầm giọng phân phó nói.
“Chúng ta tuân mệnh.”
Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Mạnh Văn Tinh và hai mươi ba tu sĩ Trúc Cơ cùng lên tiếng đáp.
Sau đó bọn họ phân tán ra, dựa theo sự bố trí thống lĩnh tu sĩ Luyện Khí kỳ trước đó, truyền mệnh lệnh xuống từng tầng bên dưới.
Sau hai hơi thở, dưới ánh mặt trời chói chang, có từng đạo linh quang đủ màu sắc đột nhiên nở rộ.
Mặc dù ánh sáng này không quá chói mắt, so với mặt trời thì không đáng để nhắc tới nhưng trong đó lại ẩn chứa uy năng, khiến cho đám người Trác Mộng Chân chiếm giữ mạch khoáng như gặp phải đại địch,
Băng châm, hỏa long, kim tiễn, địa gai, chưởng tâm lôi.
Những thứ này mặc dù chỉ là pháp thuật nhất giai trung thượng phẩm, nhưng số lượng ước chừng nhiều hơn hai ngàn đạo, dày đặc chi chít rơi xuống như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận