Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 484. Nguyên Thần cấm chế

Chương 484. Nguyên Thần cấm chế
Chương 484: Nguyên Thần cấm chế
"Thu Thủy chỉ chuẩn bị vài loại Linh vật phụ trợ, chuẩn bị đến lúc đó thử vận may thôi, thành công lên Trúc Cơ cũng chỉ nắm chắc khoảng ba phần."
Nghe thấy vấn đề này, động tác trong tay của Giang Thu Thủy hơi dừng lại, có vẻ hơi ảm đạm, nhưng sau đó lại dần trở nên kiên định, trả lời.
Nàng ta hiển nhiên có quyết tâm bắt buộc phải mạo hiểm, dù cho thất bại, rất có thể bản thân cũng bị trọng thương tổn hao nhiều căn cơ, dẫn tới giảm mạnh thọ mệnh.
"Nắm chắc ba phần thì vẫn quá thấp."
Lưu Ngọc hơi lắc đầu, không coi trọng cái tỷ lệ này lắm.
Đa phần tu sĩ không có con đường, không có tài nguyên, đều chỉ có thể chuẩn bị vài Linh vật có hiệu quả hơi yếu kém, công thêm chút hiệu quả phụ trợ, có lẽ chỉ có thể đạt tới hơn hai phần một chút.
Cho nên bình thường khi tu sĩ Luyện Khí kỳ đánh vào Trúc Cơ, thường là từ trăm người mới có một người thành công, có thể thấy được kiếp nạn tiên đạo.
Giang Thu Thủy bởi vì giúp hắn quản lý Ngọc Đan Đường, mỗi tháng kiếm Linh Thạch đều nhiều hơn đa phần những tu sĩ Luyện Khí khác, cho nên mua sắm Linh vật khá hơn một chút, xác xuất thành công mới cao được một chút như vậy.
Lưu Ngọc ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn sờ vào túi trữ vật, lấy ra một cái bình sứ màu xanh bằng ngọc đặt lên bàn.
"Sư muội có thể xem thử, đây là cái gì."
Lúc này hắn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hoàn toàn đứng ở góc độ lợi ích mà xem xét, không xen lẫn chút tình cảm nào khác.
Lúc này Giang Thu Thủy cũng đã dùng pháp thuật sấy khô tóc, lấy ra một dây lụa màu hồng cột mái tóc lại sau đầu.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của nàng ta sáng lên, nhìn về bình sứ nhỏ, cầm lên còn hàm chứa chút chờ mong nào đó.
"Trúc Cơ đan!"
Giang Thu Thủy hơi nhếch nhẹ môi đỏ, phát ra tiếng kêu nhỏ, mở to hai mắt nhìn Lưu Ngọc, còn có chút khó tin.
"Giá thị trường của Trúc Cơ đan tầm cỡ ba ngàn năm trăm tới bốn ngàn Linh Thạch, dựa trên nỗ lực làm việc những năm này của sư muội vì Lưu mỗ, cũng coi như là tận tâm tận lực, nên tính cho muội là ba ngàn năm trăm Linh Thạch đi."
"Viên Trúc Cơ đan này có thể cho muội sử dụng bằng hình thức ký sổ trước, sau này từ từ hoàn lại khoản Linh Thạch này."
Tiếng nói của Lưu Ngọc chẳng có chút dao động nào, chậm rãi nói ra điều kiện.
Trong đôi mắt đẹp của Giang Thu Thủy hiện lên chút ý hiểu rõ, đây mới là sư huynh mà nàng ta biết.
Nếu như chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp này của mình đã tặng Trúc Cơ đan chẳng có yêu cầu gì, đó mới là không chân thực.
"Thật sự cảm ơn sư huynh đã quan tâm, Thu Thủy nhớ kỹ trong lòng và vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ cố gắng hầu hạ sư huynh."
Giang Thu Thủy cắn nhả hai chữ "hầu hạ" vô cùng rõ, dường như có ý riêng.
Một viên Trúc Cơ đan, ít nhiều cũng đều là đồ mà những tu sĩ Luyện Khí kỳ tha thiết mơ ước, nếu như thật đơn giản lại rơi vào tay nàng ta như vậy, dĩ nhiên nàng ta hiểu rõ đây là ý gì.
"Sư muội cũng không nên vội vui mừng quá sớm, lời của Lưu mỗ còn chưa nói xong đâu."
"Muốn gán nợ cho ta lấy viên Trúc Cơ đan này còn có một điều kiện."
"Đó chính là nhất định phải mở rộng tâm thần để Lưu mỗ hạ Nguyên Thần cấm chế."
Lưu Ngọc bình tĩnh nói, trong giọng nói cũng không có chút an ủi vuốt ve nào cả, nói xong lời cuối cùng giọng điệu còn ẩn chứa chút lạnh lẽo.
Đừng nhìn Giang Thu Thủy hiện tại thành thật làm việc vì mình, nhưng nó là được xây dựng dựa trên điều kiện tiên quyết là nàng ta thấp cảnh giới hơn mình.
Nếu như để nàng ta đạt tới Trúc Cơ kỳ, tình huống sẽ xảy ra thay đổi, khi đó không chắc chắn có thể nắm chắc nàng ta trong tay, thậm chí còn thoát khỏi khống chế của chính mình.
Dùng nàng ta coi như thuần buồm xuôi gió, còn trợ giúp một phần tài nguyên Trúc Cơ trên người nàng ta, cũng không phải vì để nàng ta lớn tiếng nói rõ mà vì lợi ích của mình.
Nếu thoát khỏi khống chế, đây mới là điều Lưu Ngọc không cách nào tha thứ được.
Cho nên phải dùng thủ đoạn khác ngăn cản nó, mà Nguyên Thần cấm chế thì có thể điều khiển sinh tử của tu sĩ, không thể nghi ngờ chính là một trong những cách dùng tốt nhất.
Giang Thu Thủy nghe vậy thì mặt mày tối sầm xuống, bình tĩnh nhìn lại cái bình sứ nhỏ trong tay.
Trên mặt nàng ta hiện ra đủ loại vẻ mặt như u sầu, giận dữ, nhục nhã, trong lúc nhất thời cũng không có trả lời, dường như trong lòng đang rơi vào giãy dụa.
Lưu Ngọc cũng không hối thúc, cho nàng ta chút thời gian để xem xét.
Đối với hắn mà nói, Giang Thu Thủy cũng không phải là không thể thay thế được.
Nếu nàng ta không đồng ý điều kiện này, thì lập tức thay đổi vị trí chưởng quầy của nàng ta ở Ngọc Đan Đường, đừng mong lấy được chút lợi ích nào từ mình.
Về phần người được chọn sau đó, cho Tôn Cúc tiến lên cũng không phải là tệ.
Về phần nhu cầu thân thể nào đó, thì càng không cần phải lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận