Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 734. Sử dụng phù bảo

Chương 734. Sử dụng phù bảo
Đồng thời thu lại linh khí, pháp khí của mình.
Tiếp đó, nàng nhanh chóng kích phát bảy, tám lá phù lục còn lại, tấn công về phía bốn người Lưu Ngọc.
Sau khi dùng hết những gì còn lại, nàng còn chẳng thèm xem kết quả ra sao mà dứt khoát kích phát lá phù lục phòng ngự nhị giai cực phẩm Thủy Mộ Thiên Hoa phù, biến nó thành một màn nước xanh thẳm bảo vệ xung quanh mình.
Làm xong những việc này, trông sắc mặt Bạch Liên Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, nàng rút lá phù lục Thổ Độn phù cuối cùng ra chuẩn bị kích phát.
Mặc dù bị địch bao vây nhưng nàng không hề hoảng loạn, ngược lại còn phát huy thực lực nên có.
Phong cách của Liên Hoa tiên tử được thể hiện một cách rõ ràng, không hổ là một trong những nữ tu sĩ Trúc Cơ hàng đầu tại khu vực này.
“Kim Phong Tán Hình thuật.”
“Tử Điện Bôn Lôi thuật.”
“Tế Vũ Cuồng Sa thuật.”
Trong bảy, tám lá phù lục còn lại có vài lá là nhị giai thượng phẩm, lập tức tạo ra uy lực kiến người ta phải kinh ngạc.
Những tiếng vang cực lớn xuất hiện, dù đứng cách vài chục dặm vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Đối mặt với từng luồng pháp thuật nhị giai mạnh mẽ, sắc mặt ba người Nhan Khai đại biến, bọn họ nhanh chóng báo hiệu cho nhau.
Ba người gần như lùi lại theo bản năng và không dám tiếp xúc trực tiếp với chúng.
“Ngươi mơ đẹp quá nhỉ?”
“Con cá nhỏ Bạch Thái Hoàng thì thả được, nhưng con cá lớn như ngươi thì phải để lại cho Lưu mỗ!”
Mắt thấy đối phương đang kích phát liên tiếp bảy, tám lá phù lục nhị giai, Lưu Ngọc không dám sơ suất, song hắn không hề có ý định rút lui.
Hắn biết một khi rút lui thì sẽ giúp Bạch Liên Hoa tranh thủ đủ thời gian, rất có thể nàng sẽ trốn đi.
“Khi đối mặt với một lá phù lục phòng ngự nhị giai cực phẩm như Thủy Mộ Thiên Hoa, nếu là tu sĩ bình thường thì chắc chắn sẽ phải bó tay.”
“Nhưng tiếc rằng ngươi đã gặp phải Lưu mỗ ta.”
Lưu Ngọc híp mắt, đôi mắt sắc lẹm của hắn toát lên vẻ lạnh lùng, khi những lá phù lục kia được kích phát thì hắn cũng bắt đầu hành động.
Hắn điều khiển Ly Huyền kiếm, U Minh Đoạn Hồn chùy, Tử Mẫu Truy Hồn đao lơ lửng bên thân, đồng thời vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức có thêm một lá phù tiết có vẽ hình tiểu kích màu vàng kim.
Đây chính là phù bảo Kim Cang Kích!
Đối phó với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như Bạch Thái Hoàng, hắn cho rằng dùng phù bảo sẽ lãng phí. Song khi đối phó với Bạch Liên Hoa – hòn đá ngáng đường lớn nhất tại phía nam phường thị Kim Khuyết này, thấy nàng sắp trốn thoát, hắn sẽ không ngần ngại sử dụng món đồ này.
Với ưu thế về pháp lực, chỉ trong một thời gian ngắn, phù bảo Kim Cang Kích đã thu hút được đủ linh lực và đột phá thành công.
Nó nhanh chóng biến thành một cái kích dài khoảng một trượng, chuôi kích ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, thân kích có những đường hoa văn màu vàng kim dày đặc.
Được thần thức của Lưu Ngọc điều khiển, phù bảo Kim Cang Kích vùng vẫy liên tục và tản ra những luồng kình khí hình bán nguyệt màu vàng dài khoảng nửa trượng, nhanh chóng lao vào pháp thuật nhị giai của đối phương.
Sau khi phóng ra kình khí màu vàng, phù bảo Kim Cang Kích hơi lùi về phía sau và dần tiếp cận về phía màn nước xanh thẳm đóng vai trò bảo vệ kia.
“Việc này liên quan đến thành bại của nhiệm vụ, không được để Bạch Liên Hoa kích động Thổ Độn phù.”
“Ra tay!”
Lưu Ngọc thôi động phù bảo, đồng thời khẽ lên tiếng ra lệnh cho ba người đang kinh ngạc kia.
Mặc dù đã sử dụng phù bảo, một mình hắn cũng nắm chắc được, song có thêm một phần sức mạnh cũng không hề tệ, ít nhất có thể giảm thiểu rủi ro.
“Phù bảo!”
Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của Kim Cang Kích, gương mặt Nhan Khai lộ vẻ ngạc nhiên, gã khó mà tin được.
Ban đầu gã còn tưởng Lưu Ngọc đã thi triển toàn bộ sức mạnh của mình, ai ngờ hắn còn con át cuối cùng là phù bảo này, đúng là khiến gã không theo kịp được.
“Lưu sư huynh cao thâm có lường thật đấy.”
Nhan Khai cảm thán trong lòng, song động tác trên tay thì không hề chậm lại.
Pháp khí đang được khống chế trong tay gã theo sau phù bảo Kim Cang Kích, cùng lao vào tấn công màn nước xanh thẳm kia.
Ba người tỉnh táo lại bởi một âm thanh trầm thấp, phù bảo khiến bọn họ tự tin hơn rất nhiều và nhanh chóng phản ứng lại được.
Vô hình chung, hình tượng Lưu Ngọc trong lòng bọn họ đã trở thành sâu không lường được.
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
Kình khí màu vàng kim va chạm với pháp thuật nhị giai tạo ra những âm thanh cực lớn, phá vỡ sự yên tĩnh bốn bề.
Sau vài tiếng động lớn liên tiếp, pháp thuật nhị giai dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại từng đợt dư chấn mãnh liệt vẫn còn vang vọng lại, truyền xa cả chục trượng trong khu rừng.
Còn Kim Cương Kích và pháp khí của mất người Nhan Khai thì không hề hấn gì, chúng đang bay thẳng vào màn nước xanh thẳm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận