Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1116. Pháp trận khổng lồ (3)



Chương 1116. Pháp trận khổng lồ (3)




Dưới tình huống bình thường, cơ hội để hắn lấy một địch sáu là không lớn, nhưng nếu có phản đồ, dẫn tới trong Thánh Hỏa Giáo nội loạn thì dĩ nhiên là có cơ hội.
Sau khi đến phù đảo trung tâm, Đường Thiên Bảo đi thẳng tiếp tục, cuối cùng dừng lại ở điểm cuối của phù đảo trung tâm.
Đập vào tầm mắt, là một dải hoa văn của trận pháp, một góc bị vùi lấp đầy cát bụi đã hơn nửa trượng, có thể tưởng tượng toàn bộ trận pháp lớn cỡ nào.
Vô số ký hiệu tạo thành những hoa văn phức tạp khiến người ta nhìn một cái là thấy sự cao minh và huyền ảo của nó, trận pháp cấp thấp hoàn toàn không thể so sánh được!
Ngay cả cánh cửa trận pháp Lưu Ngọc cũng chưa tiến vào, lúc này càng không thể hiểu được, chỉ có thể âm thầm suy đoán tác dụng của trận pháp này.
Đường Thiên Bảo cúi người, vươn tay cẩn thận dọn dẹp bụi đất và cát đá phủ đầy trên trận pháp.
Nhẹ nhàng chạm vào những hoa văn huyền ảo phức tạp kia, vẻ mặt của hắn ta cực kỳ phức tạp.
Đối với tổ sư là kính ngưỡng, đối với hiện trạng giáo phái là tự trách, đối với hiện thực tàn khốc là bất đắc dĩ.
Khi chạm vào hoa văn trước mặt, tựa như đang chiêm ngưỡng trí tuệ tổ tiên, khiến Đường Thiên Bảo dâng lên một cảm giác sứ mệnh cao cả.
Giống như tín ngưỡng của hắn ta từ trước tới nay cuối cùng cũng có kết quả!
Mặc kệ trận pháp, Lưu Ngọc tỉ mỉ liếc nhìn xung quanh phù đảo, vẫn không phát hiện ra tung tích của "Thánh Hỏa kiếm".
Giống như nó vốn không có trên phù đảo.
"Phù đảo?"
"Chờ một chút."
Bỗng nhiên Lưu Ngọc cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Nếu không phải đang ở trên phù đảo vậy thì có thể nằm bên trong nham thạch, trong lòng hắn vừa hiện ra suy đoán này, nhưng hắn cũng không có ý định dùng thần thức để theo dõi.
Những nham thạch này cũng không phải nham thạch bình tường, chỉ tính riêng nhiệt độ bên ngoài đã gần tới chân hỏa Trúc Cơ, nhiệt độ cao trong đó có thể làm tổn thương thần thức.
Cảm giác thần thức bị tổn thương không hề dễ chịu, không nên tùy tiện thử qua thì tốt hơn.
Dù sao Đường Thiên Bảo tới đây để lấy Linh bảo, chỉ cần mọi việc có thể phát triển bình thường, sớm muộn gì Thánh Hỏa kiếm cũng sẽ xuất hiện.
"Dọn dẹp bụi bẩn một chút."
Đường Thiên Bảo lên tiếng, mọi người bắt tay vào dọn dẹp.
Khi bụi đất dần được dọn dẹp sạch, hình dáng của toàn bộ trận pháp dần hiện rõ trong tầm mắt của mọi người.
Đây là một trận pháp cực kỳ to lớn, phạm vi bao trùm đã hơn mười trượng, tổng thể hình dạng là hình bầu dục.
Từ vô số hoa văn lộn xộn tạo thành, nhìn như không hề có quy luật.
So với những Truyền Tống trận cự ly ngắn từng nhìn thấy, rõ ràng nó phức tạp hơn nhiều.
Tất cả mọi người không tinh thông trận pháp cho nên không rõ nguyên lý vận hành của nó, chỉ đành nhìn nhau không nói một lời.
Nhưng nghĩ đến "Thánh kiếm", tâm trạng lại trở nên mất bình tĩnh.
Từ vô số những hoa văn phức tạp, Lưu Ngọc mơ hồ cảm thấy có một quy luật tuần hoàn nào đó, nhưng muốn tiến thêm một bước để xem xét rõ thì làm thế nào cũng không thông.
Đối với trận pháp đúng là hắn không có chút thiên phú nào.
Đường Thiên Bảo không giải thích nhiều, nhìn toàn cảnh trận pháp lộ ra trước mặt, sau khi cẩn thận kiểm tra không có tổn hại gì, hắn ta lại lấy Thánh Hỏa lệnh ra lần nữa.
Lần này, hắn ta chỉ đánh ra một pháp quyết vô cùng đơn giản rồi thu tay không động đậy nữa.
Lệnh bài trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, dưới sự tập trung tinh thần của mọi người nó nhấp nháy chậm rãi với tần suất từng hơi thở.
Lần này ánh sáng cũng không phải màu đỏ thẫm, rõ ràng là khác với trước đó, nó hiện ra màu hồng cam.
Linh quang hồng cam cũng không sáng rực rỡ mà dần lấp lánh.
Trong Linh Giác nhạy cảm của Lưu Ngọc, Thánh Hỏa lệnh đang dao động vô cùng mờ nhạt, một vòng rồi lại một vòng gợn sóng không gian xung quanh.
Nếu không phải Nguyên Thần của hắn trời sinh mạnh mẽ, sau đó lại càng lớn mạnh, thì đúng thật không thể nhận ra.
"Dường như có sự cộng minh ở đâu đó?"
Lưu Ngọc thầm suy đoán.
Nhưng sau khi đợi hơn hai mươi hơi thở, trận pháp trước mắt vẫn không có chút phản ứng nào.
"Dù sao trận pháp này cũng đã lưu lại hơn ba ngàn năm, phản ứng chậm chạp hơn một chút cũng là điều bình thường."
Mấy người họ liếc nhìn nhau, không hề nói gì nhưng hầu như đều là ý nghĩ này.
Linh quang của Thánh Hỏa lệnh vẫn còn lóe lên, Đường Thiên Bảo thấy thế cũng không hề lộ ra bất cứ vẻ lo lắng nào, giống như hắn ta đã dự tính trước rồi.
Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua chừng bảy, tám hơi thở nữa.
"Hửm?"
Bỗng nhiên, hình như Lưu Ngọc cảm giác được trong góc trái của trận pháp có gì đó.
Trên hoa văn hỗn loạn, chẳng biết từ lúc nào đã sáng lên Linh quang màu hồng cam yếu ớt, đồng thời bắt đầu phát ra dao động Linh lực cực yếu.
"Có phản ứng."
Bọn người của Tử Sam, Dương thúc đều vô cùng vui vẻ, sau khi nhận ra sự dao động của Linh lực thì mới phát hiện bản thân chậm hơn Lưu Ngọc một chút.
"Linh Giác của Hồng đạo hữu thật nhạy cảm!"
Dương thúc ngạc nhiên nói.
Lão mở to hai mắt nhìn Lưu Ngọc, giống như muốn nhận thức lại.
Trong đấu pháp, Linh Giác nhạy bén có rất nhiều chỗ tốt, không nói một hơi thở, có đôi khi chỉ là nửa hơi thở cũng đã đủ quyết định sinh tử.
"Dương lão quá khen rồi."
"Hồng mỗ đi theo con đường thể tu, nếu Linh Giác không nhạy cảm một chút, chỉ sợ đã sớm trở thành đống xương khô."
"Làm gì còn có thể sống được."
Lưu Ngọc khiêm tốn trả lời.
Nhưng lời này hắn còn chưa nói hết, lại bất chợt bị tiếng nổ vang cắt ngang.
"Ầm ầm!"
Lấy phù đảo dưới chân làm trung tâm, vô số mảnh vỡ phù đảo khắp nơi đều bỗng nhiên xảy ra chấn động mãnh liệt.
"Rầm rầm."
"Phốc."
"Ầm."
Bởi vì chấn động mãnh liệt, vô số hòn đá từ phù đảo rơi xuống, liên tiếp lóe lên những mảng "Bọt nước", còn có tiếng động giống như dầu chiên. Hết chương 1116.



Bạn cần đăng nhập để bình luận