Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 685. Bắt đầu tranh đoạt(3)

Chương 685. Bắt đầu tranh đoạt(3)
Ra tay trước coi như thắng được, cũng phải đứng trước khiêu chiến với những đồng môn khác, mà thủ đoạn của bản thân cũng bị lộ ra, để người khiêu chiến có chuẩn bị, cái này không thể nghi ngờ chính là vô cùng bất lợi.
Chỉ cần trước khi thời đến, chiến thắng tùy ý một trong mười hai người này, thì coi như khiêu chiến thành công, người ra tay sau thì càng chiếm ưu thế nhiều hơn.
"Nếu chúng ta có thể gia nhập tiểu đội Thanh Phong thì tốt."
"Đều có thể dốc sức cho tông môn, nhưng nguy hiểm lại nhỏ đi rất nhiều, không cần chính diện giao chiến với tu sĩ Bạch Vân Quan."
"Hơn nữa có thể vơ vét càng nhiều tài nguyên hơn."
Ánh mắt Nhan Khai nhìn chằm chằm đài đấu pháp, nhỏ giọng nói, vẻ mặt của gã thoáng chút kích động.
"Tiếc là, người trong tiểu đội Thanh Phong là do tự mình người dẫn đội chọn ra, không phải sự sắp xếp ngẫu nhiên của tông môn."
"Năm tên tu sĩ đồng môn, năm tên tu sĩ thế lực phụ thuộc."
"Nếu chúng ta cũng không có giao tình gì với các vị sư huynh, sư tỷ trên đài đấu pháp, vậy muốn gia nhập chỉ sợ là rất khó."
Thôi Lượng nghe vậy, ánh mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu, thở dài nói.
Trong lòng của lão cũng không ôm nhiều hy vọng với việc này.
Ai ngờ người nói vô tâm, người nghe hữu ý, thần sắc của Giang Thu Thủy, Nhan Khai nghe vậy đều hơi động, nhìn về phía Lưu Ngọc.
"Lưu sư huynh, thực lực của huynh, ta và Giang sư tỷ rõ như ban ngày, hoàn toàn có hy vọng với vị trí dẫn đội."
"Không biết ý nghĩ của sư huynh thế nào?"
Nhan Khai tới gần hai bước, nhỏ giọng hỏi.
Trong phường thị, Lưu Ngọc thi triển thủ đoạn lôi đình, một màn chém giết phu phụ nữ tu mặt hồ ly và nam tu mặt sói vẫn còn đọng lại trong đầu gã, ký ức hãy còn mới mẻ.
Có hai món Linh khí thượng phẩm, mà chỉ qua mười mấy nhịp thở, đã diệt sạch nam tu mặt ói cùng là Trúc Cơ trung kỳ.
Thực lực như vậy theo Nhan Khai thấy, hoàn toàn có hy vọng tranh một vị trí dẫn đội.
Giang Thu Thủy không nói gì, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp mang theo sắc thái khác, bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc, muốn biết ý tứ của hắn.
Thôi Lượng thì cười thầm trong lòng, cho rằng thời gian Nhan Khai, Giang Thu Thủy ở Trúc Cơ quá ngắn, còn không biết trời cao đất dày, không rõ thực lực của mười hai người trên đài rốt cuộc là mạnh cỡ nào.
Đối mặt với ánh mắt của ba người, Lưu Ngọc không nói gì.
Chỉ hơi gật nhẹ đầu, lộ ra nụ cười thần bí.
"Quá tốt rồi, tại hạ tin tưởng thực lực của Lưu sư huynh, sư huynh nhất định sẽ thắng ngay từ trận đầu!"
Trên mặt Nhan Khai tràn ngập vui mừng, hơi kích động nói, dường như còn kích động hơn cả việc mình tham gia.
Gã biết nếu Lưu Ngọc đoạt vị trí dẫn đội, với quan hệ của hai người, mặt dày mày dạn muốn có một vị trí thì không khó lắm.
Ngay lúc đoàn thể bên này nhỏ giọng nói, sau khoảng nửa khắc trôi qua.
Lúc này, rốt cuộc có tu sĩ không giữ nổi bình tĩnh đứng dậy, tiến về hướng vị trí dẫn đội, bắt đầu khiêu chiến.
Chỉ thấy một nam tử mặc trang phục màu vàng, khuôn mặt bình thường, mắt rậm mày to, nhẹ nhàng nhảy ra từ trong đám người, vững vàng rơi ào trên đài đấu pháp thứ hai bên trái.
Gã ôm quyền, chắp tay, lớn tiếng nói:
"Tại hạ là Địch Ninh, đặc biệt tới để khiêu chiến Thường sư đệ."
Trong mắt Địch Ninh lóe lên một tia sáng khôn khéo, nhìn có chút tự tin.
Đây là lựa quả hồng mềm để bóp, với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của gã lại khiêu chiến Thường Hạo Tư chỉ Trúc Cơ trung kỳ, vẫn là chiếm ưu thế vô cùng lớn.
Mặc dù thanh danh người này không nhỏ, nghe đồn từng thắng vài tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng thanh danh chỉ là thứ mờ ảo, ai biết được có nghe nhầm đồn bậy hay không?
Hạng người hào nhoáng bên ngoài, gã có thể thấy qua vài người!
"Bớt nhiều lời đi, ra tay!"
Thường Hạo Tư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Người đầu tiên bị chỉ rõ khiêu chiến, dường như trở thành quả hồng mềm, khiến cho sắc mặt của hắn ta hơi khó coi, đương nhiên sẽ không khách khí.
"Đắc tội."
Đối phương vô lễ như thế, Địch Ninh thì vẫn giữ nguyên phong độ, khách khí nói một câu, trong lòng thì đã quyết định chủ ý, muốn để đối phương mặt mày xám xịt.
Nghĩ đến đây, gã không tự giác lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tiếp đó, Địch Ninh không nói nhảm nữa, trực tiếp dùng hai tay bấm pháp quyết, chỉ một nhịp thở qua đi đã xuất ra hai ngọn lửa hình rồng, gầm thét quấn quanh bay về phía đối phương, phát động thăm dò tính công kích.
Chính là Hỏa Long thuật, pháp thuật hạ phẩm nhị giai!
Tiếp theo gã dựng lên một vòng bảo hộ, co vào gần sát với thân ngoài, đồng thời lấy ra pháp khí phòng ngự, hiện ra kinh nghiệm đấu pháp phong phú.
Làm xong những chuyện này, mới nhìn lại đối phương.
Đối mặt với Hỏa Long thuật, Thường Hạo Tư vốn không coi trọng, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Bảo kiếm treo bên hông hắn ta chính là Linh khí cấp bậc thượng phẩm, vỏ kiếm chỉ hơi hé mở một cái khe, lập tức xuất ra hai đạo kiếm khí, rồi không có động tác kế tiếp nữa, hiển nhiên đã vô cùng hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận