Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 128. Điểm yếu thẩm vấn(1)

Chương 128. Điểm yếu thẩm vấn(1)
Lần trước ở thành phố Hoàng Sơn không tiện nhìn kỹ, lúc này đây hắn cẩn thận quan sát hai người.
Nữ tu váy xanh thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vừa có dáng người thon thả như thiếu nữ, lại có dáng vẻ thướt tha của người phụ nữ thành thục.
Váy dài màu xanh ôm sát cơ thể mềm mại, bao lấy bắp đùi thon thả và mật đào to lớn, núi non trước ngực vô cùng sừng sững, hùng vĩ tráng lệ.
Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đầy đặn màu hồng, mũi đẹp nhỏ nhắn cao thẳng, lông mi dài.
Lúc này nàng ta đang nhìn Lưu Ngọc đi tới, trên gương mặt xinh đẹp có lo lắng và hoảng sợ, như thế càng lộ vẻ điềm đạm rung động lòng người.
Lưu Ngọc đi tới trước mặt nữ tu váy xanh, ánh mắt nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, đánh giá không kiêng nể gì, từ trên cao nhìn xuống thu hết phong cảnh tốt đẹp vào mắt.
Phong Quảng Tú nhìn thấy kẻ địch đi tới gần, cảm nhận được ánh mắt người trước mặt dừng lại trên thân thể nàng ta, lại không kiêng nể gì liếc nhìn.
Điều này làm cho trong lòng nàng ta sinh ra một loại cảm giác nhục nhã. Phong gia là gia tộc "hiển hách hữu danh" năm trăm dặm ở Hàn Nguyệt Thành, ngày thường nàng ta đi đến đâu không được người đối đãi khách sáo thì thôi, nào có người dám làm càn với nàng ta như vậy chứ?
Có điều lúc này lưỡi kiếm đang đặt trên cổ, nàng ta lúc này là thân phận cá nằm trên thớt, khiến cho nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt Lưu Ngọc dạo qua từ trên xuống dưới một hồi, sau đó thu lại.
Mặc dù sắc vóc của Phong Quang Tú tốt, nhưng chí hướng của hắn ở trường sinh đại đạo, không nên lưu luyến quá nhiều.
Đồng tử Lưu Ngọc đen kịt thâm sâu, trên mặt bình tĩnh lạnh lùng. Mặc dù nội tâm có chút thèm thuồng, nhưng bên ngoài lại không mang theo chút sắc dục nào.
Hắn nhìn chằm chằm Phong Quảng Tú, khiến cho trong tâm lý nàng ta có một loại áp lực nặng nề.
"Ngươi tên gì?"
Đột nhiên, cánh tay hắn khẽ động, ngón giữa và ngón trỏ khép lại, nâng cái cằm trắng như tuyết của người phụ nữ này lên, làm cho đầu nàng ta khẽ nhếch lên.
Làm cho ánh mắt Phong Quảng Tú đối diện với hắn. Tiếp theo thản nhiên lên tiếng, giọng điệu bình thản, vô cùng lạnh lùng.
Có thế nào Phong Quảng Tú cũng không nghĩ tới người này lại làm ra hành động khinh thường như vậy, nhất thời khiến cho nàng ta vô cùng bối rối, nàng ta nhẹ nhàng quay đầu tránh đi ánh mắt bức người kia.
Nàng ta quay đầu sang chỗ khác, không nói một lời, lặng lẽ thể hiện thái độ của mình.
Lưu Ngọc thấy dáng vẻ từ chối không chịu hợp tác của cô gái này, cũng không thèm để ý. Khóe miệng hắn nhếch lên, hắn có cách khiến cho nàng ta mở miệng.
Mỗi người đều có nhược điểm, chỉ cần tìm được nhược điểm của họ là có thể có cách giải quyết đúng đắn, sẽ không lo nàng ta không chịu phối hợp.
Mà nhược điểm của người này này, không thể nghi ngờ, đó chính là em trai của nàng ta - Phong Quảng Lâm.
Mặc dù chỉ có duyên hai mặt, nhưng Lưu Ngọc nhìn ra được chị em nhà này có tình cảm sâu đậm, cũng có thể lý giải loại tình cảm này.
Nhưng khác lập trường, cũng không cản trở được hắn lợi dụng điểm này để bắt nàng ta mở miệng, đạt được mục đích của mình.
Lưu Ngọc thần thức vừa động, khống chế Tử đao ở cổ Phong Quảng Lâm xẹt qua một đường vết máu tinh tế, rất nhanh máu tươi đã toát ra.
"A~"
Thiếu niên này phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hắn ta từ nhỏ đến lớn áo gấm đồ ăn ngon, được gia tộc bảo vệ rất tốt, muốn gì thì cứ nói một tiếng là sẽ có người chuẩn bị cho, làm sao đã từng chịu phải loại tổn thương này?
Ngây thơ chất phác trong mắt Phong Quảng Lâm đã không còn tồn tại, ngây thơ hồn nhiên đã trở thành quá khứ, trong ánh mắt nhìn Lưu Ngọc của hắn là lẫn lộn giữa hoảng sợ và nỗi hận thù.
"Đừng mà!"
Phong Quảng Tú thất em trai của mình bị tổn thương, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng, không chút nghĩ ngợi đã thốt ra lời này.
Cha mẹ bọn họ chỉ là người thường, trong một lần hành động trả thù của Công Tôn gia đã bị sát hại, cậu em trai này chính là người thân duy nhất trên đời của nàng ta.
Cho nên Phong Quảng Lâm từ nhỏ đã được nàng ta chăm sóc cẩn thận, không đành lòng để cho hắn ta chịu một chút tổn thương nào.
"Lần này chịu mở miệng rồi à?"
Lưu Ngọc cười lạnh, nắm lấy cằm người phụ nữ này mạnh mẽ xoay lại, không có chút giác ngộ thương hương tiếc ngọc chút nào, hắn vô cùng giống nhân vật phản diện chắc chắn sẽ bị đánh ngã.
Có điều hắn không có dừng tay như vậy, thần thức khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao phóng ra ô quang, làm ra vẻ còn muốn tiếp tục tra tấn Phong Quảng Lâm.
"Thiếp thân Phong Quảng Tú"
Quan tâm sẽ bị loạn, dưới tình huống em trai thân cận nhất bị uy hiếp, Phong Quảng Tú vẫn không thể tiếp tục kiên trì.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, sau khi nói ra những lời này giống như sự kiên trì trong lòng cũng phát tiết theo khẩu khí này, vẻ mặt sa sút.
"Rất tốt."
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, Tử Mẫu Truy Hồn đao không có tiếp tục động tác.
"Em trai thiên tài" quả nhiên là điểm yếu của người phụ nữ này, nếu nàng ta đã mở miệng, như vậy kế tiếp sẽ dễ làm việc.
"Nói đi, tu sĩ Hợp Hoan Môn ẩn trốn ở đâu?"
Lưu Ngọc thản nhiên nói, tay nắm cằm người phụ nữ này cũng không bỏ xuống.
Bắt được điểm yếu của người phụ nữ này, hơn nữa tình thế trong trận đấu bên mình cũng là đại chiến thượng phong, hắn không có ý định quanh co lòng vòng lãng phí thời gian, mà nói thẳng ra mục đích của mình.
"Quả nhiên là nguyên nhân này sao?"
Trong lòng Phong Quảng Tú cười khổ một tiếng, lúc trước quặng mỏ Hàn Thiết bị Nguyên Dương Tông nỗ lực cướp mất, tộc trưởng Phong Thiên Vĩ cũng vì vậy mà hoàn toàn không có hy vọng Trúc Cơ, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Khi gia tộc quyết định lui về phía Hợp Hoan Môn, nàng ta đã từng ra sức phản đối, nhưng tiếc rằng chỉ có một mình nàng ta là có ý nghĩ này, nàng ta lại thấp cổ bé họng, quả nhiên hôm nay gia tộc cũng bởi vậy mà bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt tinh xảo của Phong Quảng Tú lộ ra một tia cười thảm thiết, trong lòng bi thương không thôi.
"Chỉ cần đạo hữu có thể tha cho Quảng Lâm một con đường sống, thiếp thân sẽ nói hết tất cả những gì mà thiếp thân biết và không giấu diếm bất cứ điều gì!"
"Nếu đạo hữu không ghét bỏ dáng dấp bồ liễu của thiếp thân, thiếp thân bằng lòng làm nô tỳ hầu hạ đạo hữu!"
Phong Quảng Tú biết lúc này đã sơn cùng thủy tận, nhưng nàng ta vẫn không yên lòng về em trai của mình, muốn tìm cho Phong Quảng Lâm một con đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận