Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 701. Tạm biệt Cổ Khuyết Thành(3)

Chương 701. Tạm biệt Cổ Khuyết Thành(3)
Đệ tử Luyện Khí kỳ chia thành hai nhóm, đệ tử tông môn có một trăm năm mươi người, tu sĩ thế lực phụ thuộc cũng có một trăm năm mươi người, được thành lập bởi các tu sĩ ở những thế lực khác nhau.
Đệ tử nội môn, ngoại môn của Nguyên Dương Tông mặc y bào tươi sáng, khiến cho tu sĩ có thể nhìn qua là nhận ra được ngay.
“Thanh Dương sư huynh, chúc mừng.”
“Nếu như huynh đã đến rồi, vậy chiếc Quy Nguyên chu này giao lại cho huynh.”
“Chúc sư huynh chuyến này mọi việc suôn sẻ.”
Tu sĩ Trúc Cơ cầm lấy lệnh bài lập tức đi tới, nói một cách khách khí, nói xong nhanh chóng đưa lệnh bài điều khiển qua cho hắn.
Tốc độ tia sáng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ có chênh lệch rất lớn, vì để thuận tiện hành động, cho nên trưởng lão đã phê chuẩn mỗi một chi trong tiểu đội Thanh Phong, đều được bố trí một chiếc Quy Nguyên chu.
Loại phi thuyền mô hình lớn này độ khó luyện chế vượt xa những pháp khí cực phẩm bình thường, mười hai chi đội ngũ thì có mười hai chiếc thuyền, không thể không nói là hào phóng, lần này tông môn có thể đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng.
“Mượn lời hay của sư đệ, cũng chúc chuyến hành trình Yến quốc lần này thành công mỹ mãn.”
Lưu Ngọc đưa tay nhận lấy lệnh bài, cất giọng nhàn nhạt, giọng điệu thoải mái vừa phải.
Đối mặt với đồng môn Trúc Cơ sơ kỳ này, tuy rằng gã có thể có chút bối cảnh, nhưng hắn cũng không phải là người thấp kém gì, không cần phải đối xử một cách trịnh trọng.
“Cáo từ.”
Gã đồng môn kia nói một tiếng đơn giản, sau đó lập tức điều khiển pháp bảo rời đi.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, thần thức cẩn thận đảo qua, sau khi kiểm tra lệnh bài và phi thuyền không có vấn đề gì, đưa mắt nhìn theo bóng dáng gã rời đi.
Lúc này tia sáng của bốn người Giang Thu Thủy cũng đáp xuống ở sau lưng hắn.
“Lão hủ Mạnh gia Mạnh Văn Tinh, ra mắt Thanh Dương đạo hữu!”
“Lão hủ dẫn dắt ba mươi tám đệ tử Luyện Khí kỳ, về sau sẽ làm việc dưới quyền của đạo hữu, vẫn mong đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.”
Mạnh Văn Tinh tu sĩ gia tộc lập tức bước tới, gương mặt gầy nhom, mái tóc trắng xóa, vừa nói vừa chắp tay khom người thật sâu.
Thái độ của lão hết sức thấp kém, hoàn toàn không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của tu sĩ Trúc Cơ.
Mạnh gia là một gia tộc Trúc Cơ tương đối nhỏ, trong dòng tộc vốn chỉ có hai vị tu sĩ Trúc Cơ, nhưng khi đối mức với sự điều động khẩn cấp của Nguyên Dương Tông, vẫn không thể không phái ra một người đến tham chiến.
Tuổi tác lão đã lớn. cách đây không lâu đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ lần này, để vị tu sĩ Trúc Cơ còn lại ở lại trấn thủ gia tộc.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù lão có ngã xuống, gia tộc cũng sẽ tồn tại tu sĩ Trúc Cơ thời gian rất lâu, không đến mức lập tức suy yếu đi.
Mạnh Văn Tinh cách đại nạn chỉ còn không đến hai mươi năm, cũng đã nhìn rõ ra mọi thứ, không phải là người rất để ý đến cái nhìn của đồng đạo khác.
Chỉ cần có thể giữ lại càng nhiều vài vị đệ tử cho gia tộc, lão cho rằng hết thảy mọi việc đều là đáng giá.
“Thì ra là Mạnh gia Mạnh đạo hữu, đạo hữu không cần đa lễ, chớ nên chớ nên.”
“Đạo hữu cứ yên tâm, Thanh Dương thân là lĩnh đội, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến sự sống chết của mỗi một thành viên trong tiểu đội, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để họ mất đi tính mạng, chết một cách vô lý.”
Lưu Ngọc đưa tay ra đỡ, dỡ Mạnh Văn Tinh đứng dậy, sau đó nói lên những lời này.
Chiến tranh không thể nào không chết người, đương nhiên hắn sẽ không cho lão gia hỏa này bất kỳ cam đoan nào, chỉ nói một vài lời dễ nghe mang tính hình thức, diễn một màn vua tôi hòa hợp tăng thêm sức mạnh.
“Thanh Dương đạo hữu quả nhiên anh minh như trong lời đồn, có sự lãnh đạo của đạo hữu, chuyến này chúng ta nhất định sẽ mọi việc thuận lợi.”
“Nếu như có bất kỳ sai phái nào, ta tuyệt đối sẽ không chối từ!”
Mạnh Văn Tinh không hề để ý đến những ánh mắt cổ quái của những tu sĩ khác, vẫn mặt không đổi sắc mà nịnh hót, có thể nói lão là lão già thành tinh, lời nói ra miệng cũng khiến cho Lưu Ngọc có chút dễ chịu.
“Lời đồn? Anh minh uy phong?”
Biểu cảm của mấy người Giang Thu Thủy tỏ ra cổ quái, trước ngày hôm nay, danh tiếng của Lưu Ngọc chỉ được lưu truyền trong phạm vi nhỏ ở tông môn, làm gì có tin đồn nào đáng nói.
“Lão già xảo quyệt!”
Trong lòng bốn gã tu sĩ Trúc Cơ của thế lực phụ thuộc thầm mắng, sau đó cũng vội vàng đi tới chào hỏi tỏ ra trung thành với Lưu Ngọc.
Thái độ của bọn họ tuy rằng không hèn mọn giống với Mạnh Văn Tinh, những cũng hết sức khiêm tốn, trong lúc nói chuyện cũng đặt mình ở vị trí thích hợp.
“Không dám, không dám.”
Lưu Ngọc cười nói, nhớ rõ thông tin của năm người này.
Say đó hắn giới thiệu bốn người Giang Thu Thủy, để cho mười vị tu sĩ Trúc Cơ trong tiểu đội làm quen lẫn nhau.
Ngay tại lúc mọi người nói ra họ tên với nhau, có được sự hiểu biết cơ bản nhất, chiếc Linh hạm Thương Ngô nằm ở vị trí đầu hạm đội bỗng nhiên chấn động, bắn ra hơn mười đạo linh quang màu đỏ, chiếu rọi khắp nơi trên từng chiếc Quy Nguyên chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận